Dương Gian nói:
- Đừng để bọn họ đứng chen chúc ở đây. Dẫn bọn họ ra ngoài đi, cách căn biệt thự này càng xa càng tốt, quỷ họa đã xâm nhập vào căn phòng này rồi, bất cứ lúc nào quỷ cũng có thể xuất hiện ở đây.
- Tôi hiểu rồi.
Hiện tại tâm tình của Lý Dương có hơi kích động, hắn ta vội vàng đáp ứng.
Lúc này những người may mắn còn sống sót mới lục tục rời khỏi quỷ họa, đi ra ngoài căn phòng. Dương Gian cũng nhận được một số lời cảm ơn, thậm chí có một vài cô gái người nước ngoài còn kích động muốn hôn hắn, nhưng đã bị hắn từ chối.
Đối với điều này hắn không có hứng thú, với lại đối phương còn là phụ nữ ngoại quốc nên hắn càng không có hứng thú.
"Dù cho bọn họ còn sống và rời khỏi thế giới của quỷ họa thì sao? Bọn họ đã bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị, cũng đã tham dự vào chuyện linh dị của quỷ họa. Một khi đi ra bên ngoài, khả năng cao bọn họ sẽ được tổng bộ chiếu cỗ kỹ càng."
Dương Gian hơi hơi lắc đầu, cũng không để ý đến bọn họ.
Chờ cho tất cả mọi người đi ra ngoài căn phòng, Dương Gian một lần nữa nhìn về phía bức tranh sơn dầu.
Lúc này bức tranh không có bất kỳ biến hóa nào, Con quỷ bên trong cũng không hề đi ra theo bọn họ. Đây cũng coi như là một tin tức khá tốt, tạm thời hắn có thể yên tâm mà khóa kín căn phòng này lại, nhằm nhốt nó ở bên trong.
Mặc dù thứ này rất nguy hiểm nhưng hắn cảm thấy tạm thời hắn vẫn cần lưu lối ra vào này lại. Vì đây chính là cửa ra vào duy nhất với thế giới quỷ họa mà hắn có thể nắm giữ, nói không chừng sau này hắn còn cần phải dùng đến nó.
"Phải trở về thử thực hiện giao dịch với tủ quỷ thôi."
Dương Gian cảm thấy hắn tìm ra ngọn nguồn của quỷ họa, nên đã được tính là hoàn thành giao dịch. Tuy nhiên vì để chắc chắn hơn, hắn vẫn đưa tay đụng vào bức tranh quỷ họa một chút.
Áp chế được hình thành.
Lúc này cỗ khí tức âm lãnh quỷ dị ở trong phòng bắt đầu tiêu tán, ánh đèn cũng khôi phục bình thường. Tiếp đó cửa sổ ở trên vách tường lập tức biến thành bộ dạng ban đầu, là một bức tranh sơn dầu được lồng kính. Lối ra vào đen sì sì kia cũng đã biến mất tăm, không thấy gì nữa. Tuy nhiên lúc này bối cảnh của bức tranh sơn dầu đã phát sinh sự thay đổi.
Bối cảnh của bức tranh đã thay đổi thành một con hẻm nhỏ, tĩnh mịch, u ám. Ở phía xa xa là một tòa thành thị đang chìm trong bóng tối. Nhưng ở đầu lối vào của con hẻm xuất hiện một cô gái, hắn không thể nhìn rõ mặt của người này. Không biết con quỷ này đã xuất hiện đây vào lúc nào nữa, dường như nó chỉ muốn phá hỏng chiếc cửa mà đám người Dương Gian vừa chui ra ngoài.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Bối cảnh bên trong thế giới của quỷ họa đã trở nên lớn hơn, không còn bộ dạng một tiểu khu như trước nữa. Quả nhiên không thể nào để bức tranh của quỷ họa dựng lại tại một chỗ trong một thời gian dài, phải không ngừng dịch chuyển vị trí của nó mới được."
Mặc dù hắn đã tạm thời áp chế sự quỷ dị của bức tranh này, ngăn cản nó khôi phục, nhưng đây chỉ là tạm thời.
Một khi ở bên ngoài có người kích hoạt trúng điều kiện giết người của quỷ họa, Con quỷ bên trong bức tranh sẽ từ từ đi ra, xâm nhập
vào trong thế giới hiện thực.
Đến lúc đó thế giới quỷ họa và thế giới hiện thực chồng lên nhau, khi đó mới được coi là sự bắt đầu của một cơn ác mộng.
"Chuyện này không còn thuộc quyền quản lý của mình nữa. Hiện tại ngay cả mạng mà mình cũng sắp không giữ nổi rồi, còn hơi sức đâu mà lo được nhiều thứ như vậy, cứ để cho người khác đi xử lý thôi."
Ánh mắt Dương Gian hơi động, hắn lập nhặt lấy tấm vải bố ở phía dưới, sau đó trùm bức tranh sơn dầu lại, cuối cùng ra khỏi phòng và khóa kín cửa.
Hắn phải trở về thành phố Đại Xương một chuyến. Không có sự áp chế của quỷ họa mắt quỷ của hắn lại khôi phục bình thường. Chỉ lúc này tình huống có chút khác hơn so với trước, mắt quỷ đã an tĩnh hơn rất nhiều.
Dường như một loại xáo động cùng bất an do mắt quỷ khôi phục đã bị biến mất.
"Dưới sự áp chế của quỷ họa, việc khôi phục của mắt quỷ có thể bị đảo ngược?"
Dương Gian có chút kinh ngạc đối với kết quả này, có thể nói, chuyến đi này của hắn cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch gì. Điều này coi như là một phát hiện cực kỳ quan trọng đối với hắn. Nếu sau này mắt quỷ của hắn rơi vào tình trạng sắp sửa khôi phục. Vậy hắn có thể tiến vào bên trong thế giới của quỷ họa, vào ở trong căn phòng lúc trước của quỷ. Như vậy vấn đề lệ quỷ khôi phục của hắn sẽ được ngăn chặn.
Nghĩ đến đây, Dương Gian càng cảm thấy bức họa này cực kỳ quan trọng đối với hắn. Nếu treo nó ở bên trong căn phòng của hắn, nó có thể áp chế con mắt quỷ trong người, có thể nói nó vừa an toàn vừa thuận tiện. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải biết rõ ràng quy luật giết người của quỷ họa mới được.
Một lát sau, hắn rời đi nơi này và đi ra khỏi biệt thự. Nhưng ở phía ngoài căn phòng, vẫn còn có một số người sống sót lúc trước lưu lại. Dường như bọn họ không muốn rời đi, hoặc là đang có một số lo lắng nào đó. Lý Dương cũng không đi, thấy Dương Gian đi ra, hắn ta vội vàng chạy lại hỏi.
- Dương tiên sinh, tình hình thế nào rồi?
Dương Gian nói:
- Tạm thời sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nhưng tại sao mấy người lại không rời đi, còn ở lại đây làm gì. Ở xung quanh chỗ này cũng không phải là chỗ an toàn đâu. Hiện tại chỗ này là thành phố Đại Kinh, mấy người hoàn toàn có thể tự do hành động. Đồng thời cũng không cần phải lo lắng quá nhiều về sự an toàn của bản thân, đây không còn là thế giới của quỷ họa nữa.
Lý Dương nói:
- Tôi cũng định về nhà, nhưng chuyện vừa xảy ra lại quá khó để giải thích cho người khác hiểu. Với lại trong tay tôi cũng không có tiền...
Nói đến đây, sắc mặt của hắn ta tỏ ra có chút lúng túng.
Sinh sống một thời gian dài ở trong thế giới của quỷ họa, làm gì có ai còn mang theo tiền ở trên người?
Dương Gian đưa mắt nhìn những người khác một chút rồi hỏi:
- Những người này cũng giống cậu hay sao?