Lý Dương nói:
- Không, bọn họ không giống tôi. Cậu thấy đấy, người lưu lại đều là một số đứa trẻ cùng mấy thanh niên trẻ. Bọn họ đều là những người ngoài ý muốn bị cuốn vào trong thế giới của quỷ họa, cũng đã sống ở trong đó một thời gian dài. Nên khi được ra ngoài như thế này, trong lúc nhất thời bọn họ còn có chút mê mang. Mà những người khác lại không có quan hệ gì với bọn họ cả, không có nghĩa vụ phải giúp đỡ bọn họ.
Đúng thế, những người đang đứng trước cửa phần lớn đều là trẻ vị thành niên và một vài đứa trẻ con. Nhỏ thì chừng bảy tám tuổi, lớn cũng mười tám mười chín gì đó, đều là người nước ngoài. Ngoài ra trong đám người ở lại còn có hai người phụ nữ tuổi ngoài ba mươi. Hiện tại chưa thể quen thuộc với cuộc sống ở đây, nên rất khó để cho bọn họ dựa vào năng lực của bản thân để trở về nước. Vì thế cả đám đang cảm thấy mê mang, không biết nên làm gì.
- Cậu chờ tôi một chút.
Dương Gian lập tức quay trở lại biệt thự, lúc đi ra trong tay hắn đã có thêm mấy cục vàng thỏi. Đây là tiền đền bù tổn thất mà lúc trước Hạ Thiên Hùng lưu lại cho hắn. Tuy nhiên lại không hề có tiền mặt, bởi vì đối với ngư quỷ nhân mà nói tiền mặt chẳng khác gì một mớ
giấy lộn.
- Cầm lấy mà dùng đi. Với số tiền này, mấy người có thể dùng được trong một đoạn thời gian rất dài. Tôi sẽ không quản nhưng người này nên cậu tự chiếu cố bọn họ. Nếu thực sự không làm được thì gọi điện thoại cho người này.
Sau đó hắn đưa cho Lý Dương một số điện thoại, đây là số điện thoại của Lưu Tiểu Vũ.
- Cứ bảo là cậu nhận biết tôi, đồng thời bảo bản thân cũng là ngư quỷ nhân. Sau đó kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, sẽ có người đến giúp cậu xử lý mọi thứ.
Trong thời điểm mấu chốt này, tổng bộ sẽ không buông tha bất cứ tình báo nào có liên quan đến quỷ họa hết. Cho nên sự tồn tại của bọn họ vẫn được tổng bộ coi trọng.t nhất không cần phải lo ăn lo mặc, những điều đó sẽ được tổng bộ chu cấp.
Lý Dương cảm kích nói:
- Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều.
Dương Gian nói:
- Sau khi trở thành ngữ quỷ nhân, dù tôi không giúp đỡ, cậu cũng có thể sinh sống được tốt hơn. Dù sao hiện tại ngư quỷ nhân được coi là một trong những nhân tài của quốc gia. Bất kỳ đất nước nào đều cần, tuy nhiên năng lực của cậu khá đặc biệt, có lẽ sau này sẽ có lúc tôi cần đến sự giúp đỡ của cậu, đến lúc đó cậu không được từ chối đấy nhé.
Lý Dương nói:
- Cậu đã cứu mạng của tôi, nếu sau này có chỗ nào cần đến sự giúp đỡ của tôi, tôi sẽ không từ chối.
- Được thế thì tốt.
Dương Gian gật gật đầu, nếu hắn giải quyết được nguyền rủa của hộp âm nhạc hắn sẽ bắt đầu cân nhắc đến việc thành lập tổ đội. Tên Lý Dương này có thể là một trong những đội viên dự bị khá tốt. Mặc dù hắn ta chỉ mới vừa trở thành ngữ quỷ nhân nhưng là tố chất tâm lý cực kỳ tốt. Đồng thời sau khi trải qua chuyện linh dị của quỷ họa, tâm lý của hắn ta lại càng trở nên vững chắc hơn.
Dương Gian không có ý định tiếp tục ở lại đây, hắn phải rời đi.
Lúc này có một đứa bé người nước ngoài trợn tròn hai mắt nhìn hắn rồi mở miệng hỏi:
- Cám ơn ngài đã cứu tôi. Tôi không biết nên cảm ơn ngài như thế nào?
Mặc dù trình độ ngoại ngữ của Dương Gian khá là tệ, nhưng vẫn có thể nghe và hiểu được đây là lời cảm ơn.
Dương Gian dừng bước, quay đầu nhìn lấy đứa bé kia rồi nói:
- Cậu không cần phải cảm ơn bất kỳ một ai, bởi vì không có một ai chủ động đi ra để cứu các cậu. Nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn hai người Lý Dương và Jimmy đi, chính hai người bọn họ đã tặng cho các cậu Cơ hội sống sót.
Đối với đứa bé, thái độ của Dương Gian cũng không có ác liệt. Bởi vì trẻ con không có tâm cơ cùng quỷ quyệt như người trưởng thành. Nói cách khác, chúng vô hại đối với hắn.
Lý Dương lập tức phiên dịch lời của Dương Gian cho đứa bé kia nghe. Đứa bé kia lại hỏi tiếp:
- Tôi có thể biết được tên của ngài không?
Dương Gian nói:
- Tôi chỉ là một tên tiểu nhân vật, không có tiếng tăm mà thôi. Tuy nhiên cậu có thể gọi tôi là Dương tiên sinh.
Hắn không tiết lộ tên của hắn cho đứa trẻ này biết, bởi vì bọn họ không nên tiếp xúc cái vòng này, cho dù đó là một cái tên cũng không
được.
Lý Dương phiên dịch lại, đứa bé kia tiếp tục nói bằng tiếng anh.
- Cám ơn ngài, Dương tiên sinh.
Dương Gian gật gật đầu xem như làm đáp lại. Sau đó quay đầu rời đi, chỉ bước đi có mấy bước, cả người đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt đám người.
Lý Dương trông thấy cảnh tượng như vậy liền tỏ ra kinh ngạc, nhưng không nói ra, hắn ta chỉ nói với những người khác:
- Mọi người không cần phải tò mò đối với thân phận của Dương tiên sinh, cũng không nên có ý đồ đi nghe ngóng thông tin về ngài ấy. Chúng ta chỉ cần biết là ngài ấy đã cứu chúng ta, thế thôi. Còn Có, chúng ta đã biết khá nhiều chuyện liên quan đến ngài ấy, nên cần phải giữ bí mật này cho tốt.
Mặc dù nói như vậy, nhưng thực tế, trong lòng hắn ta lại nghĩ, nếu để những người bình thường này truyền ra thông tin về chuyện linh dị, sẽ khiến cho bọn họ gặp phải phiền phức.
- Tôi muốn tìm hiểu toàn bộ mọi thứ, để sau này viết ra một cuốn sách, ghi lại toàn bộ mọi chuyện ly kỳ này.
Giọng điệu của cậu bé lúc này rất giống với người lớn, khá là thành thúc. Đối với chuyện kinh dị, phần nhiều nó tỏ ra tò mò, chứ không
phải là sợ hãi.
Điều này cũng phù hợp với tâm lý của một đứa bé.
- Vậy thì cậu tuyệt đối không nên phát hành nó ra bên ngoài.
Lý Dương cố nặn ra vẻ tươi cười, để khuyên nhủ. Mặc dù lần tiến vào thế giới của quỷ họa này của Dương Gian đã bị chậm trễ bởi một
số việc, nhưng còn chưa hết một ngày.
Khi Dương Gian quay trở lại tiểu khu Quan Giang của thành phố Đại Xương thì đã là buổi chiều. Cũng giống như lần trước, một lần nữa hắn lại đứng trên tòa tháp chuông đặt tủ quỷ. Mặc dù bên trong tiểu khu có một số người qua lại, nhưng không có ai phát hiện ra hắn, bởi vì hắn có tình tránh né ánh mắt của bọn họ.
"Tôi đã tìm ra được rồi, giúp ta giải quyết nguyền rủa của hộp âm nhạc."
Dương Gian viết câu kia vào một tờ giấy rồi nhét nó vào ngăn phía trên của tủ quỷ. Bên trong ngăn tủ đen nhánh, dường như có thứ gì đó cầm lấy tờ giấy của hắn rồi thu vào trong.
Dương Gian đứng yên tại chỗ, chờ đợi giao dịch hoàn thành.