"Được."
Không chút suy nghĩ, Dương Gian viết vào tờ giấy một chữ và nhét lại trong tủ. Nhằm chứng tỏ bản thân đã đáp ứng. Sau khi nhét tờ giấy kia vào, chiếc tủ quỷ lập tức trở nên yên tĩnh, dường như nó đang chờ đợi đến bảy ngày sau, cho nên giao dịch lần này đã bị quy tắc của quỷ kéo dài đến lúc đó.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng:
"Đây là kết quả tốt nhất, mua một tấm bảo hiểm từ tủ quỷ, để đảm bảo bản thân vẫn còn sống sót trong vòng bảy ngày. Sau đó lại đến đây và thực hiện cuộc giao dịch khác với nó."
Cái gì mà bẫy rập, hay phương án bị thất bại. Bất kể hắn đặt cược theo bên nào thì kết quả đều không thể đoán trước. Chỉ có như này mới ổn định nhất.
"Tạm thời chỉ có thể như vậy, đây cũng là khả năng lớn nhất mà hiện tại mình có thể làm. Mặc kệ ngày mai Vương Tiểu Minh sẽ đưa ra kế hoạch gì, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng nhất là chính mình có thể sống thêm được bảy ngày."
Thời gian nguyền rủa của hộp âm nhạc là ba ngày, mà yêu cầu của hắn là bảy ngày sau thực hiện giao dịch với tủ quỷ. Số ngày giữa hai bên hoàn toàn khác nhau, nên hắn có thể yên tâm hơn một chút về điều này.
Bởi vì nếu kế hoạch của Vương Tiểu Minh bị thất bại, thì nguyền rủa của hộp âm nhạc sẽ xung đột với quy tắc giao dịch của tủ quỷ. Đây là một cuộc đọ sức vô hình giữa quỷ và quỷ, Dương Gian không thể nào điều khiển kết quả. Việc hắn làm chỉ là lợi dụng điều này để gia tăng tỷ lệ sống sót cho bản thân mà thôi.
Đương nhiên, nếu kế hoạch của Vương Tiểu Minh thành công. Như vậy chẳng khác gì tủ quỷ chẳng làm gì mà cũng có thể hoàn thành yêu cầu, coi như Dương Gian bị mất trắng một yêu cầu.
Sau khi xác nhận sẽ không có vấn đề gì nữa, Dương Gian mới rời khỏi tòa tháp chuông. Hắn không trở về thành phố Đại Kinh, tuy hiện tại ở đó đang tiến hành xử lý chuyện kinh dị của quỷ họa. Nhưng tạm thời chuyện linh dị này không có bất cứ quan hệ nào với hắn cả. Dù sao trước đó hắn cũng đã từ chức vị đội trưởng rồi. Đồng thời còn định từ chức, mặc dù bên phía tổng bộ không đồng ý, nhưng đã chuyển hắn sang trạng thái xin nghỉ phép vô thời hạn. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, việc rời khỏi tổng bộ của Dương Gian cũng có chỗ tốt và chỗ xấu.
Hiện tại mặt tốt của việc này đã được thể hiện ra. Hắn có thể trốn tránh, không cần quan tâm đến chuyện linh dị của quỷ họa, mà tổng bộ không thể nào điều động hắn giúp đỡ hay làm việc được.
Dương Gian đi lại ở bên trong tiểu khu yên tĩnh. Mặc dù hiện tại tiểu khu Quan Giang đã có một ít danh tiếng, nhưng số lượng người cư ngụ ở trong này vẫn khá thấp. Tuy nhiên điều này khiến cho không gian xung quanh trở nên khá quạnh quẽ, nhưng lại tương đối an toàn. Bởi vì chỗ tập trung càng nhiều người càng dễ xảy ra chuyện linh dị. Không ai biết được, bản thân bị dính phải xui xẻo của người nào trong một đống người kia nên bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị.
Đương nhiên, sinh hoạt tại vùng núi bao nhiêu sẽ an toàn một số, nếu như điều kiện cho phép lời nói ẩn cư vùng núi là một cái lựa chọn
tốt.
Trong thời gian suy nghĩ lung tung đó, hắn đã đi tới trước cửa biệt thự.
Căn biệt thự mà hiện tại Dương Gian đang ở được sửa sang lại từ căn nhà tiếp thị của tiểu khu Quan Giang trước kia. Một tòa nhà có năm tầng, một phòng tiếp khách, một nhà ăn, phòng tập thể hình, bể bơi, văn phòng các thứ... Trước đó hắn mua lại tòa nhà này từ cha của Trương Vĩ là Trương Hiển Quý. Đối với hắn lúc đó mà nói, đây là một hành động khá xa hoa.
Dựa theo tính toán lúc đó của Dương Gian, chỗ này chính là nơi hắn dùng để cho mẹ hắn dưỡng lão. Nên khu vườn cần phải đủ lớn, nhà cũng phải lớn. Sau này mẹ hắn chỉ cần dựa vào phần tư sản này thôi là đã không cần phải lo ăn lo uống.
Tuy nhiên hiện tại, với lượng tại sản của hắn, chút tư sản này đã không là gì, có chút chướng mắt. Nhưng vì ở trong chỗ này lâu, quen rồi, nên hắn cũng lười có ý định thay đổi chỗ ở. Dương Gian đi đến trước cửa, nhìn thấy khu vực hai bên hàng cây xanh đã xảy ra thay đổi, chỗ này đã được trồng không ít rau xanh. Chỉ là do không khí không được tốt cho lắm, nên chúng không phát triển tốt. Có lẽ đây chính là thứ mà mẹ hắn đã làm để giải tỏa khuây khỏa.
Hắn nhấn chuông nhưng không có ai ra mở cửa.
"Không ai ở nhà?"
Dương Gian dùng mắt quỷ quét qua một chút, bên trong phòng không có một ai.
"Chẳng lẽ hai người Giang Diễm và Trương Lệ Cầm đã dọn đi? Hay là hai người này đã đi làm ở tòa cao ốc trong thành phố Đại Xương
rồi?"
Sau đó Dương Gian dùng mắt quỷ nhìn lướt qua căn phòng của hai cô gái một chút, đồ đạc đều đầy đủ, không hề có dấu hiệu giống như đã dọn đi. Nói cách khác cả hai vẫn còn ở đây.
Dù sao bọn họ cũng là hai cô gái may mắn còn sống sót sau khi trải qua chuyện kinh dị, cho nên tinh thần bọn họ chắc chắn đã bị thương tổn ở một mức nhất định nào đó, luôn sợ hãi, thiếu đi cảm giác an toàn. Nếu không bọn họ cũng không cam tâm tình nguyện ở ỳ lại chỗ này của hắn.
Dương Gian cũng không có ý định đuổi hai cô rời đi.
Chỗ này có hơi lớn, càng nhiều người càng vui. Có hai cô gái này ở đây, thi thoảng cũng nói chuyện với mẹ của hắn một chút cho bà ấy
đỡ buồn.
Dương Gian đi vào, sau đó lên tầng năm của căn biệt thự. Tầng năm là nơi hắn cất giữ một số đồ vật nguy hiểm. Trong này có hai con quỷ bị nhốt ở trong rương, ngoài ra còn có một bộ xương quỷ, một tấm gương quỷ đang bị vải đen che kín và một vài loại súng ống đạn dược đặc chế.
Mấy Con quỷ bị giam giữ kia là thứ hắn yên tâm nhất, chỉ cần không có ai đó làm ra hành động dại dột, thì quỷ sẽ không thể nào chạy ra ngoài được. Thứ khiến hắn kiêng kỵ nhất chính việc có người động đến tấm gương quỷ, nên cửa của căn phòng đựng tấm gương quỷ đã bị hắn khóa kín. Tuy nhiên việc này chỉ đề phòng được một số người bình thường mà thôi, còn nếu người ta thực sự muốn mở thì việc khóa cửa không thể nào ngăn được.
Sau khi kiểm tra mọi thứ xung quanh, Dương Gian liền trở về căn phòng đặt tấm gương quỷ. Bên trong căn phòng là một mảnh không gian đen kịt, không có bất cứ nguồn sáng nào có thể chiếu trực tiếp vào trong.