Hắn nhìn vào miếng vải đen đang che kín tấm gương quỷ, sau đó hơi trầm ngâm:
"Những thứ này quá nguy hiểm, nếu để ở chỗ này, thì sau này khó tránh khỏi việc xuất hiện một số sơ suất. Tốt nhất vẫn nên cất toàn bộ chúng vào trong phòng an toàn. Sau chuyện lần trước Trương Hiển Quý đã mở rộng phòng an toàn hơn một chút. Nên để thêm mấy thứ này vào trong đó chắc cũng không có quá nhiều vấn đề."
Dương Gian cảm thấy không thể đặt toàn bộ những món đồ nguy hiểm như này vào cùng một chỗ. Nếu lỡ một trong số chúng xảy ra vấn đề thì chắc chắn căn nhà này của hắn sẽ bị chúng hủy hoại.
Lúc này, hắn bắt đầu di chuyển những món đồ nguy hiểm này. Với tình huống hiện tại của Dương Gian, hắn dùng quỷ vực trực tiếp vận chuyển tất cả mọi thứ bên trong đến phòng an toàn trong phòng, sau đó nhét toàn bộ chúng vào trong một góc nhỏ.
Bình thường hẳn sẽ không có mấy ai sử dụng đến căn phòng an toàn này. Đến khi thực sự phải sử dụng đến nó, thì có nghĩa là tình hình đã quá nguy cấp. Khi đó mối nguy hiểm đến từ mấy thứ này cũng không tính là gì.
"Thứ còn lại cuối cùng chính là tủ quỷ."
Dương Gian đi ra khỏi phòng an toàn, hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía tòa tháp chuông. Nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy tạm thời vẫn không nên đụng đến tủ quỷ thì hơn.
Mặc dù thứ này có hơi quỷ dị, nhưng khá ổn định. Chờ đến khi hắn vượt qua được nguyền rủa của hộp âm nhạc, hắn sẽ từ từ nghĩ cách
sắp xếp nó cẩn thận lại sau.
Sau khi xử lý xong những mối tai họa ngầm ở trong nhà, Dương Gian không vội vã rời khỏi tiểu khu. Mà hắn đi vào một tòa nhà chưa xây dựng xong nằm cạnh khu đất trống ở phía sau tiểu khu.
Ở giữa khu đất trống này có xây dựng một tòa miếu thờ cực lớn theo phong cách hiện đại.
Mục đích xây dựng toà miếu thờ này chỉ dùng để che giấu mà thôi. Ở bên trong nó là một tòa Cổ trạch được xây dựng từ thời kỳ Dân Quốc. Sỡ dĩ phải che giấu nó đi là vì Dương Gian không dám phá hủy tòa Cổ trạch từ thời kỳ Dân Quốc này. Mà hắn lại không muốn bị người khác phát hiện ra nó, cho nên phương pháp tốt nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra chính là xây một thứ khác to hơn, bao phủ hết toàn bộ tòa nhà để che giấu nó đi.
Dương Gian hơi trầm ngâm một chút, rồi đi qua phía đó. Ở gần tòa nhà cổ đã được xây thêm một lớp tường vây khá cao. Lối vào của khu đất này chỉ có một chiếc cổng cao lớn, được sơn màu đỏ. Tuy nhiên hiện tại cánh cổng đang được khóa chặt, dường như không có ai ở bên trong.
Dương Gian đi đến trước cổng chính, sau đó biến mất, chỉ trong chớp mắt hắn đã xuất hiện ở bên trong. Sau khi được sửa chữa lại, tòa cổ trạch thời Dân Quốc cũng không hề âm u quỷ dị như tưởng tượng. Mà ngược lại nó tỏa ra một cỗ khí tức hiện đại, sạch sẽ gọn gàng, giống như đã được hồi sinh, không những nó đã trở nên trang nhã, thanh tĩnh mà còn phù hợp cho người ở.
- Dương Gian, cậu đến đấy à? Chuyến đi công tác lần này của cậu có hơi lâu đó.
Một âm thanh lạnh tanh, nhưng khá êm tai vang lên, sau đó một cô gái trẻ tuổi chừng mười tám mười chín đi ra từ trên tầng hai của căn nhà. Cô gái này đứng ở trong hành lang, bình tĩnh nhìn về phía phòng khách, nơi Dương Gian đang đứng.
Căn phòng mà cô gái vừa đi ra là căn phòng từng được đặt tủ quỷ. Nhưng sau khi căn nhà được sửa chữa lại, nó đã trở thành phòng riêng của Vương San San.
- Tới thăm cậu một chút, thuận tiện xử lý một vài vấn đề nhỏ.
Dương Gian nhìn Vương San San.
So với trước đó, cô không có bất cứ thay đổi nào, lãnh đạm, tái nhợt, gầy gò, nhưng hình thể của cô vẫn rất ưu mỹ. Tỏa ra một loại khí chất lãnh diễm nói không nên lời.
- Có phải là chúng ta sắp phải chết đúng không?
Vừa nói Vương San San vừa đi từ trên tầng hai xuống.
Dương Gian nói:
- Sao đột nhiên cậu lại nói như thế? Tôi không thể tới thăm cậu một chút hay sao?
Vương San San chỉ tay vào đầu và nói:
- Gần đây trong đầu của tôi xuất hiện một đoạn nhạc. Tôi cảm thấy việc này có liên quan đến cậu, đoạn nhạc này khá quỷ dị, nên chắc nó cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Đầu tiên Dương Gian tỏ ra hơi sững sờ, sau đó lòng hắn hơi run:
- Cậu cũng có?
Vậy mà nguyền rủa của hộp âm nhạc có thể lan sang cả Vương San San, đây là điều hắn không thể nào ngờ được.
- Trước kia cậu từng nói, nếu cậu chết đi thì tôi cũng sẽ chết. Xem ra chuyến đi công tác lần này của cậu cũng không được thuận lợi, uống Coca chứ?
Vương San San đi xuống tầng một, sau đó đi đến tủ lạnh, mở và lấy ra một lon Coca rồi đưa cho Dương Gian. Xem ra, dù sống ở trong chỗ này, nhưng tất cả vật tư của cô cũng rất đầy đủ.
Dương Gian mở lon coca ra, uống một ngụm rồi nói:
- Đúng là gặp phải một chút phiền toái, nhưng tôi có thể giải quyết được. Cậu không cần phải lo lắng, cậu sẽ không có việc gì đâu.
- Tôi cũng không phải lo lắng cho bản thân, mà là lo cho nó. Một khi chúng ta chết đi, nó phải làm sao đây?
Trong ánh mắt của Vương San San lộ ra một chút lo lắng, cô hơi liếc mắt nhìn về phía góc của phòng khách.
Không biết từ lúc nào, ở bên trong góc xuất hiện một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi. Dù đứa bé này mặc quần áo nhưng vẫn để lộ làn da màu xanh đen ra ngoài. Trong cả người nó vô cùng âm lãnh, kèm theo hai con mắt hơi đỏ, đồng thời không có đồng tử, giống như đúc với mắt quỷ. Khiến cho nó vừa quỷ dị, vừa tà quái. Lúc này nó đứng yên tại chỗ, cái đầu hơi hơi nghiêng một bên nhìn chằm chằm vào Dương Gian.
Ngay lập tức Dương Gian có một cảm giác giống như bản thân đang bị lệ quỷ nhắm đến, khiến hắn không thể tự chủ mà phải rùng
mình.
Quỷ Anh!
Trong nháy mắt ánh mắt của Dương Gian Co lại. Đây chính là dị loại được lưu lại sau chuyện kinh dị của quỷ chết đói. Ngay cả hắn cũng không biết nên gọi nó là gì, bởi vì con quỷ anh này vừa là thứ diễn sinh của quỷ chết đói, vừa là quỷ nộ của Dương Gian, lại còn ký sinh ở trên người Vương San San. Đồng thời nó còn có một loại liên hệ mơ hồ nào đó với hắn.
- Mới sinh ra không lâu mà sao con quỷ anh này đã lớn như thế?