Dương Gian nói:
- Cậu cho nó ăn cái gì vậy?
- Thịt.
Vương San San nhìn về phía tủ lạnh:
- Là thịt tươi. Tôi từng thử cho nó ăn thịt bò, thịt heo, thịt gà... Nhưng nó lại thích thịt dê hơn. Dù vậy thịt dê cũng chỉ là vật thay thế bất đắc dĩ mà thôi. Còn thứ mà nó thực sự muốn ăn là gì chắc cậu cũng đã hiểu rồi. Hiện tại nó đã dừng, không lớn nữa. Ít nhất dựa theo những điều mà mấy ngày hôm nay tôi quan sát thì như vậy.
- Đây là trạng thái của quý anh ở giai đoạn thứ hai.
Dương Gian nói ra những thông tin hắn biết cho Vương San San nghe:
- Nếu muốn nó tiếp tục trưởng thành mà không cần phải giết người, cần phải dùng quỷ để đút cho nó ăn. Nhưng điều này dễ khiến nó bị mất khống chế. Có lẽ việc tôi giữ nó lại chính là một sự tham lam của bản thân. Cho đến giờ tôi cũng không biết hành động này của mình là đúng hay sai. Việc để cậu tiếp tục sống chung với nó quá nguy hiểm.
- Không cẩn thận là thành tôi hại chết cậu.
Vương San San nói:
- Tạm thời tôi vẫn đang an toàn, nó còn nghe lời hơn cả tưởng tượng.
- Dù có nghe lời đến mấy thì nó cũng là một con quỷ.
Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lẽo, hắn nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, có lẽ tôi sẽ gặp phải một số thứ nguy hiểm. Lần này đến đây cũng có một phần cân nhắc đến nó. Nếu tôi ngoài ý muốn chết đi, cậu cũng sẽ chết với tôi. Như vậy nó sẽ như thế nào đây? Nếu nó vẫn còn có thể tồn tại ở trên thế giới này thì sẽ không còn ai có thể khống chế được nó. Tôi sẽ không để cho chuyện kinh dị của quỷ chết đói tái hiện một lần nữa.
Vương San San sững sờ, sau đó hỏi:
- Thế ý của cậu là gì?
Dương Gian nói:
- Đang có hai ý định... Một là mang nó đi cùng, ít ra khi ở bên ngoài nó cũng sẽ phải có chừng mực một chút. Hai là mấy ngày tiếp theo cậu nên cất nó vào rương vàng, hàn kín lại. Chờ đến khi tôi an toàn, tôi sẽ gọi điện cho cậu thả nó ra ngoài.
Ngày mai hắn sẽ phải đi gặp Vương Tiểu Minh. Cho nên hắn muốn nhân dịp ngày hôm nay rảnh rỗi. Hắn cần xử lý một số tai họa ngầm
trong tiểu khu, nói trắng ra là hắn đang lo liệu hậu sự cho bản thân. Quỷ anh là một mối nguy hiểm cực lớn, thậm chí nó còn nguy hiểm hơn cả tấm gương quỷ mà hắn để ở trong nhà. Cho nên hắn nhất định phải xử lý nó.
- Cậu giúp tôi lựa chọn đi, chọn một trong hai cái đó. Dù sao việc này cũng có liên quan với cậu.
Dương Gian nhường cho Vương San San quyết định. Vương San San suy nghĩ một hồi, sau đó cô đi đến trước mặt Dương Gian hơi ngẩng đầu lên nhìn hắn và nói:
- Dẫn nó đi với cậu đi. Hẳn nó sẽ có thể giúp được gì đó cho cậu. Tuy nhiên cậu cũng không được phép khiến nó chết đó. Qua mấy ngày nữa hãy mang nó về đây, có nó ở chỗ này cũng bớt đi được không ít phiền phức. Ít ra nó cũng có thể bảo vệ an toàn cho tiểu khu.
- Được rồi, quyết định như thế đi. Hôm nay, khi rời khỏi thành phố Đại Xương tôi sẽ mang nó đi theo.
Nhìn về phía quỷ anh, ánh mắt Dương Gian hơi động. Hắn biết tạm thời thứ này không có bất cứ nguy hiểm nào cả, nhưng dù sao nó cũng là thứ được con quỷ chết đói cực kỳ khủng bố lưu lại. Nên trong lòng hắn có chút kiêng kỵ đối với thứ này cũng là điều khá dễ hiểu. Dù sao đến hiện tại trong lòng hắn vẫn có chút tâm lý đối với chuyện linh dị của quỷ chết đói.
- Đúng rồi, vừa nãy cậu có bảo là nó giúp cậu xử lý không ít phiền phức. Gần đây tiểu khu xảy ra chuyện gì hay sao vậy?
Bất chợt, hắn chú ý đến câu nói vừa nãy của Vương San San, nên vội vàng hỏi lại.
Vương San San nói:
- Hẳn là buổi tối của năm ngày trước, nó đi ra ngoài, khi trở về thì trong miệng của nó có ngậm mấy ngón tay của người sống.
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi, chỉ một câu nói ngắn ngủi đã để lộ rõ bản tính hung ác của nó.
- Vì sao nó lại đi ra ngoài?
Vương San San lắc đầu rồi nói:
- Tôi không biết. Vì ổn thỏa cho nên tôi ra mệnh lệnh cho nó, bảo nó đuổi đi bất cứ ngư quỷ nhân nào chưa được phép mà tiến vào tiểu
khu.
Dương Gian nói:
- Vậy có nghĩa là tối hôm đó có một vị ngự quỷ nhân xa lạ nào đó có ý định đi vào trong tiểu khu? Sau đó người này bị quỷ anh phát hiện. Nên bị nó tập kích và cắn đứt mấy ngón tay?
- Hẳn là như thế.
- Thế Trương Hàn có biết không?
Vương San San nói:
- Tôi cũng đã nói qua chuyện này với anh ta rồi. Anh ta bảo sẽ đi điều tra, nhưng mấy ngày rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
Dương Gian nhìn con quỷ anh ở trong góc, khẽ trầm ngâm. Một vị ngự quỷ nhân ít nhất sẽ khống chế một con quỷ, vậy mà khi đối mặt với quỷ ảnh lại bị cắn đứt mấy ngón tay, Còn bị đuổi đi. Điều này có nghĩa là gì?
Điều này chứng tỏ, những ngự quỷ nhân không thể nào là đối thủ của quỷ ảnh được. Đây là khi quý anh này còn chưa ăn những con quỷ khác, nếu không mức độ nguy hiểm của nó sẽ khó mà tưởng tượng nổi.
Dương Gian hỏi:
- Thể hiện tại Trương Hàn đang ở đâu?
Tạm thời bỏ qua chuyện của quý anh một chút. Nếu hắn đã quyết định mang nó đi theo, thì sau đó sẽ có khá nhiều thời gian cho hắn từ từ xử lý. Việc hắn cần phải suy tính chính là có một vị ngự quỷ nhân lạ lẫm nào đó xuất hiện tại thành phố Đại Xương, hơn nữa còn có ý định tiếp cận tiểu khu Quan Giang. Đây là điều hắn cần phải cảnh giác.
Nếu là một vài vị ngự quỷ nhân có chút tiếng tăm, người ta chắc chắn sẽ dùng con đường quang minh chính đại để gặp mặt hắn. Còn
loại ngự quỷ nhân lén la lén lút như thế này phần lớn là kẻ địch.
Trả thù?
Hay là một loại thăm dò không có ý tốt?
Bất kể là gì thì Dương Gian cần phải điều tra một chút, nếu không hắn sẽ khó có thể an tâm rời đi.
Vương San San nói:
- Vẫn còn đang ở tại cao ốc Thượng Thông. Hiện tại đang trong giờ làm việc. Sau khi cậu đi, anh ta đảm nhận nhiệm vụ của cậu.
Dương Gian gật đầu rồi nói:
- Đó là việc tôi nhờ anh ta. Nếu thế tôi sẽ đi đến cao ốc Thượng Thông một chuyến. Cậu cũng không cần phải ở trong chỗ này mãi như vậy đâu. Nếu cần cậu cũng có thể đi ra ngoài dạo chơi cùng cha mẹ cậu. Vương San San nói ra.