- Tôi phải trông chừng nó, với lại tôi ở một mình quen rồi. Chỗ này cái gì cũng có, nếu buồn tôi có thể lên mạng, có thể chơi game, đọc sách. Ăn uống thì đã có người phục vụ đến tận nơi, nên cũng không quá buồn chán. Thi thoảng tôi có xem livestream của Trương Vĩ, cậu ta khá thú vị.
Dương Gian nói:
- Xin lỗi nhé, vì tôi mà cậu biến thành bộ dạng như này. Cậu không cần phải áy náy, là cậu đã cứu tôi. Nếu không tôi đã chết từ lâu rồi. Với lại chuyện này cậu cũng nhắc đến nhiều rồi, tôi cũng không muốn phải nhắc lại. Nên sau này cậu đừng có nhắc đến nó nữa đấy nhé.
Con người lãnh đạm của Vương San San hơi chớp động, lộ ra vẻ rất nghiêm túc.
Lúc này cả hai đã không còn là những đứa học sinh đang ngồi chuẩn bị bài vở để kiểm tra nữa. Mặc dù chỉ cách lúc đó có nửa năm, nhưng cả hai đã trưởng thành lên rất nhiều, cũng đã xảy ra nhiều chuyện khác đặc biệt nên bất kể là Dương Gian hay là Vương San San, cả hai đều rất hiểu đối phương.
Dương Gian đột nhiên nói:
- Thời gian còn lại của tôi cũng không nhiều, nhưng vẫn cần phải xử lý một ít chuyện. Cần phải đi rồi.
Vương San San gật gật đầu nhưng cô chợt nhớ tới điều gì đó, vội hỏi:
- Đúng rồi, gần đây tôi có gọi điện cho Miêu Tiểu Thiện, nghe Cô ấy bảo lần này cậu ra ngoài đã gặp được cô ấy. Thế nào, Cô ấy vẫn còn sống tốt chứ?
- Không ổn lắm, thiếu chút nữa mất mạng.
Dương Gian nói:
- Chuyện linh dị xuất hiện ở trong phòng ngủ trong trường học của cô ấy. Nếu thời gian mà kéo dài lâu thêm một chút nữa thì khả năng cô ấy sẽ không thể sống sót. Cũng may là tôi đã chạy đến kịp, nếu để lâu chuyện kinh dị lần đó sẽ còn trở nên nguy hiểm hơn cả chuyện xảy ra tại trường Thất Trung.
Vương San San nói:
- Không sao thì tốt, nhưng điều tôi muốn biết là quan hệ giữa cậu và cô ấy như thế nào rồi? Mẹ cậu đang hối cậu đi kiếm bạn gái đó. Tôi có nói với mẹ cậu là mối quan hệ giữa cậu và Miêu Tiểu Thiện rất tốt, cho nên mẹ cậu mới nhờ tôi hỏi thăm một chút.
- Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy chuyện này quá phiền phức thì tôi có thể giúp cậu. Khi nào gặp dì tôi sẽ bảo là tôi với cậu đang tìm hiểu nhau. Như vậy bên phía cha mẹ của tôi cũng có thể yên tâm hơn một chút. Dù sao bọn họ cũng rất lo lắng cho tôi vì bộ dạng như
hiện tại.
Dương Gian không có từ chối, chỉ nói:
- Được, cậu cứ làm như thế đi, để mấy người lớn bớt lo lắng. Chuyện giữa tôi và Miêu Tiểu Thiện sẽ không có kết quả đâu. Cô ấy chỉ là một người bình thường, nên tốt nhất là để cho cô ấy sống một cuộc sống bình thường. Nếu dính líu với tôi, cô ấy rất dễ bị cuốn vào trong chuyện linh dị, như vậy là tôi đang hại cô ấy. Chẳng lẽ cậu lại muốn toàn bộ bạn học thời cấp ba của chúng ta bị chết hết?
Hắn và Vương San San đều như thế, hiện tại cả hai đang dần dần mất đi tình cảm. Thứ duy nhất còn tồn tại chỉ là một số ký ức. Ở một
mức độ nào đó mà nói, hai người bọn họ mới là người hiểu rõ đối phương nhất.
- Nếu cậu đã muốn như vậy thì quyết định như thế đi.
Vương San San bình tĩnh nói:
- Bất kể là giả làm bạn gái của cậu, hay là giả bộ kết hôn, tôi đều có thể giúp cậu. Nhưng nếu cậu muốn sinh con thì tôi chịu, không thể làm được. Tình trạng cơ thể hiện tại của tôi đã không cho phép tôi làm điều đó, nhưng nếu cậu muốn, tôi cũng không ngại thử với cậu
một chút.
Dương Gian nói:
- Tôi biết cậu đang nghĩ cái gì, đơn giản là muốn cho cả hai người chúng ta có một chút thể diện trước khi chết, kẻo lại có tiếc nuối. Nhưng thực ra cậu không cần phải làm như thế đâu... Mà thôi, không nói chuyện này nữa, tôi phải đi đây. Chờ sau khi tôi xử lý xong nguyền rủa của hộp âm nhạc, tôi sẽ đến tìm cậu, cậu cũng đừng có bị quan như vậy.
Ngay khi Dương Gian sắp sửa bước ra khỏi cửa, ở phía sau lưng truyền đến tiếng Vương San San nói, nó khá nhỏ nên có thể coi như cô đang tự nói với bản thân.
- Cậu cảm thấy sau này loại người như chúng ta còn có tương lai không?
Có thể cô đã nghĩ ra đáp án, hoặc là cô cảm thấy cứ tiếp tục sống với bộ dạng như hiện tại là quá khổ, cho nên muốn tìm hiểu chân
tướng.
Dương Gian dừng chân, quay đầu lại rồi nói:
- Không biết, nhưng tôi đang tìm. Nhưng dù gì đi nữa chúng ta cũng không được buông bỏ, đúng không?
Vương San San không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Dương Gian cũng không dừng lại lâu, rất nhanh hắn đã rời khỏi căn cổ trạch này.
Dương Gian một thân một mình đi ở trên đường phố trong thành phố Đại Xương. Đối với hắn mà nói, phần lớn con đường đi ở bên trong thành phố này hết sức quen thuộc, dù sao đây cũng là nơi mà hắn đã sống, đã từng lớn lên...
Chỉ là hiện tại, con đường đã không còn được náo nhiệt như trước kia.
Quạnh quẽ, tiêu điều, phóng tầm mắt nhìn ra hai bên đường, đại bộ phận cửa hàng đều ở trong trạng thái đóng cửa ngừng kinh doanh, thậm chí có không ít cửa hàng đều là chuyển nhượng trực tiếp cho người khác, hoặc bán.
Xem ra ảnh hưởng của chuyện linh dị lần trước vẫn còn, muốn khôi phục lại tình trạng như trước kia, có lẽ là chuyện không thể nào.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Mặc dù nó khá quạnh quẽ nhưng ít ra hiện tại thành phố này rất ổn định, sẽ không tiếp tục xảy ra những tình huống như trước kia nữa."
Đây cũng không phải là hắn có thời gian rảnh nên ra đường đi dạo, mà là do hắn muốn đi một vòng xung quanh thành phố, để kiểm tra qua tình hình của nó một chút, đồng thời cũng thử dò xét một lượt xem sao. Nếu hiện tại ở trong thành phố vẫn tồn tại những chuyện linh dị nào đó chưa được xử lý, thì trước khi rời đi, hắn không ngại quét sạch mọi thứ một lần. Với trạng thái hiện tại của hắn, việc xử lý những chuyện này cũng không có gì quá khó khăn.
Một lát sau, Dương Gian đi vào cao ốc Thượng Thông. Mặc dù bên trong tòa cao ốc cũng khá quạnh quẽ, nhưng số lượng nhân viên đang làm việc lại có không ít. Thông qua tiếp tân, Dương Gian liên hệ với Trương Hàn. Không bao lâu sau, một người phụ trách tên là Chương Hoa liền vội vàng ngồi thang máy đến.