Trương Lệ Cầm tỏ ra sững sờ, cảm thấy bất ngờ đối với câu nói này của Dương Gian, đồng thời dường như cô không nghĩ đến là Dương Gian sẽ nhờ cô chiếu CỐ mẹ của hắn.
- Hiện tại nói ra chuyện này có hơi sớm quá không?
Dương Gian nói:
- Chỉ là sớm sắp xếp một chút mà thôi, dù sao không ai biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Cô có thể từ chối, tôi sẽ tìm người khác.
Trương Lệ Cầm lập tức nói:
- Anh yên tâm, em sẽ chiếu cố tốt cho bác gái.
Dương Gian nói:
- Việc này cũng không phải là việc chỉ thuận miệng đáp ứng, mà một khi đáp ứng phải làm cho bằng được.
Trương Lệ Cầm chân thành nói:
- Việc mà em đáp ứng anh, em nhất định sẽ làm.
Dương Gian gật gật đầu, xem như đã bàn giao được vấn đề này.
Hắn cũng không trông mong gì vào việc câu nói của hắn sẽ ước thúc được một người quá lâu, mà hắn chỉ Cố gắng làm trong tình huống hắn còn có đủ khả năng làm mà thôi.
Đương nhiên, hắn cũng có thể sửa đổi trí nhớ của Trương Lệ Cầm để cho cô tuân thủ hứa hẹn. Nhưng Dương Gian không muốn làm như vậy. Bởi vì hắn không thể xác định, sau khi bị thay đổi trí nhớ, người sống sẽ lưu lại di chứng gì hay không.
- Tôi cần phải đi.
Sau khi xác nhận là không còn chuyện gì nữa, Dương Gian quyết định rời đi.
Trương Lệ Cầm kinh ngạc nói:
- Đi nhanh vậy sao?
Dương Gian nói:
- Ở bên kia tôi còn có chuyện chưa xử lý xong. Sau khi xử lý xong chuyện này tôi sẽ trở về, Cô không cần phải nói việc tôi trở về lần này cho mẹ tôi biết.
- Tôi biết rồi.
Rất nhanh, hắn đã rời đi khỏi tòa cao ốc Thượng Thông.
Tuy nhiên, ngay khi Dương Gian rời đi chưa được bao lâu, dường như Giang Diễm nghe được tin tức từ ai đó, cô liền hào hứng, hừng hực
đẩy cửa văn phòng của hắn.
- Dương Gian, cuối cùng cậu cũng đã trở về rồi, có nhớ tôi không?
Trương Lệ Cầm chỉ tay ra phía bên ngoài rồi nói:
- Dương Gian vừa đi, hắn nói còn có chuyện, phải qua một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về.
- A!
Vẻ mặt của Giang Diễm lập tức sụp đổ.
Lúc này Dương Gian đã trở lại căn nhà cổ trong tiểu khu.
Sau khi chào hỏi với Vương San San, hắn lập tức mang quý anh rời đi.
Chỉ là hiện tại việc gọi nó là quý anh đã không chuẩn xác nữa, nó đã trưởng thành đến giai đoạn từ hai của quỷ chết đói rồi, nên gọi nó là quỷ đồng sẽ tốt hơn.
Mặc dù không dùng quỷ để nuôi nó, nhưng mức độ hung ác của nó là cực kỳ cao. Nếu không phải bình thường có Vương San San đang trông chừng nó, thì Dương Gian tin chắc rằng nó sẽ trở thành con quỷ chết đói thứ hai.
Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Mặc dù nguy hiểm, nhưng trước khi bị mất khống chế, nó vẫn là một thứ đáng tin tưởng. Nó sẽ hoàn thành lời nói của mình. Có sự tồn tại của nó chẳng khác gì mình có thêm một người bảo tiêu. Nếu như có thể thử tiếp tục bồi dưỡng nó cũng không phải là điều không
thể."
Trong tay hắn có một số con quỷ, đủ để giúp quý đồng hoàn thành việc ghép hình.
"Con quỷ đồng này lại có thể tự do ra vào quỷ vực của mình."
Ngay khi Dương Gian một lần nữa sử dụng quỷ vực để đi đến thành phố Đại Kinh, hắn phát hiện ra con quỷ đồng mà hắn mang đi từ chỗ của Vương San San tự động tiến vào quỷ vực của hắn. Sau đó dường như nó trở thành một bộ phận của quỷ vực, chẳng những nó có thể bám sát theo hắn, mà còn có thể di chuyển lung tung bên trong quý vực.
Trên đường đi hắn cũng đã từng thử một số cách. Nhưng bất kể là hắn mở ra tầng thứ mấy của quỷ vực, quỷ đồng đều có thể tùy tiện xâm nhập. Nói theo cách khác, quỷ vực của Dương Gian không thể nào ngăn cản thứ này.
"Đúng là cực kỳ quỷ dị. Con quỷ đồng này lại vừa có được đặc tính của quỷ chết đói, vừa có được đặc tính của mắt quỷ."
Lúc này Dương Gian liếc mắt nhìn con quỷ đồng đang ẩn núp bốn phía ở bên trong quý vực, trong lòng tỏ ra cực kỳ kiêng kỵ đối với nó. Một khi thứ này bị mất khống chế, khả năng hắn sẽ là người đầu tiên bị nó tập kích. Lúc đó việc mở ra quỷ vực của hắn chẳng những không thể nào ngăn cản được nó, mà còn tạo cơ hội cho nó tiếp cận với hắn.
"Mặc dù mình đã thay đổi trí nhớ của thứ này, nhưng điều đó cũng chưa chắc hoàn toàn có tác dụng, bất kể thế nào cũng phải đề phòng một chút."
Trong lòng Dương Gian từng nghĩ vô số lần về việc bóp nát thứ này.
Nhưng hiện tại thế giới này quá nguy hiểm, bất kể là tấm da nâu cũng tốt, tủ quỷ cũng thế, tấm gương quỷ cũng được, thậm chí là con quý anh ở giai đoạn thứ hai này đều sẽ là vốn liếng giúp hắn đề cao tỷ lệ sống sót. Hắn không thể vì chúng quá nguy hiểm nên không cần đến được. Nếu hắn không có được sự trợ giúp từ những thứ này, có lẽ hắn đã chết từ lâu, không thể nào sống cho đến giờ.
An toàn tuyệt đối là thứ không bao giờ tồn tại, chỉ cần còn nằm trong phạm vi khống chế của hắn thì Dương Gian có thể mạo hiểm tiếp nhận chúng.
- Đến đây.
Dương Gian đưa ra mệnh lệnh cho quỷ đồng. Hắn muốn tại trong đoạn thời gian ngắn ngủi này có thể tìm tòi ra được đầy đủ mọi thứ về quỷ đồng. Sau đó xem xét đến việc nên dùng nó vào những trường hợp nào.
Ở phía xa xa, đang đứng trên một thân cây, quỷ đồng đột nhiên biến mất.
Chỉ một giây sau, nó xuất hiện bên cạnh Dương Gian.
Cả người của quỷ đồng được bao phủ bởi một lớp da màu xanh đen, chỉ cần nhìn qua một chút thôi là đã đủ khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi. Chưa cần nói đến hai con mắt không có đồng tử, đang đỏ chót kia có mang theo một cỗ hung tính quỷ dị. Lúc này nó hơi ngoẹo đầu nhìn Dương Gian, dường như đang chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Thế nhưng loại ánh mắt nhìn qua có chút ngây thơ hồn nhiên này lại khiến cho người ta phải sợ hãi.
Tuy nhiên Dương Gian không đưa ra mệnh lệnh kế tiếp, hắn muốn tìm hiểu xem dưới tình huống không có mệnh lệnh của hắn, Con quỷ này sẽ tự làm điều gì tiếp theo. Là tiếp tục đứng ngây ngốc ở chỗ này, hay là tự làm một số việc theo ý nghĩ của nó.
Lúc này Dương Gian đang quan sát nó, cũng đang nhìn thời gian. Đại khái khoảng chừng mười phút đồng hồ. Dương Gian vẫn chưa hạ mệnh lệnh cho nó, đến lúc này quỷ đồng bắt đầu nhìn đông, nhìn tây, chứ không còn tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn như trước nữa.