Trong lúc suy nghĩ, Dương Gian đã một lần nữa đi vào trong một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố Đại Kinh.
Căn biệt thự số 8 của Hạ Thiên Hùng, hiện tại đây là nơi dừng chân tạm thời của hắn tại thành phố Đại Kinh. Cứ như thế hắn sẽ không cần phải ở trong khách sạn bình an. Dù sao người trong đó đều là của tổng bộ, có khá nhiều chuyện hắn không thể nào che giấu được.
Giống như việc ngày hôm nay vậy, hắn mang theo quỷ đồng đến đây, nếu đi vào trong đó để ở, thì chẳng bao lâu chuyện này liền bị tổng bộ biết được.
Dương Gian nhìn xung quanh.
Lúc ban ngày, Lý Dương và mấy người sống sót ngoại quốc kia đã rời đi, hẳn là bọn họ đã được tổng bộ sắp xếp, không cần hắn phải quan tâm.
Thế nhưng sau khi đi vào trong phòng, hắn lại phát hiện ra bên trong có bật đèn điện sáng trưng cả căn biệt thự.
Ở trên ghế sô pha của phòng khách xuất hiện một cô gái trẻ với bóng dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, tóc tết đuôi ngựa, bộ dạng thanh thuần đáng yêu. Hiện tại cô gái này đang vừa ăn các loại hoa quả và đồ ăn vặt trên bàn, vừa xem tivi.
- Lưu Tiểu Vũ? Sao Cô lại ở chỗ này?
Dương Gian khẽ cau mày, sau đó nhìn trái nhìn phải một chút. Dường như trong đây chỉ có một mình cô ta.
- Dương Gian, cuối cùng cậu cũng trở lại rồi. Tôi biết là cậu sẽ trở về mà, tôi đã chờ cậu mấy tiếng đồng hồ rồi?
Nhìn thấy Dương Gian, Lưu Tiểu Vũ vội vàng thả đồ ăn vặt trong tay xuống, tắt tivi, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha.
Dương Gian hỏi:
- Chỉ có một mình cô ở đây?
Lưu Tiểu Vũ liền vội vàng gật đầu:
- Đúng thế, chỉ có một mình tôi mà thôi. Trước đó tôi nhận được điện thoại của người tên là Lý Dương nên mới biết cậu đã rời khỏi khách sạn Bình An. Phó bộ trưởng để cho tôi ở đây với cậu mấy ngày nên tôi liền đến.
Dương Gian tiếp tục hỏi:
- Ở cùng với tôi mấy ngày? Có ý gì?
Lưu Tiểu Vũ cười hì hì:
- Chính là cậu đi đâu thì tôi đi theo đó, Phó bộ trưởng để tôi đi sát với cậu, thuận tiện cho việc liên lạc.
Dương Gian nghĩ một hồi, hắn hiểu được suy tính của Tào Duyên Hoa. Ngày mai là đến kỳ hạn ngày Vương Tiểu Minh sẽ phải cho hắn một câu trả lời chắc chắn. Đây là do hắn ta sợ đến lúc cần lại không tìm thấy người, dẫn đến thời gian bị chậm trễ nên để Lưu Tiểu Vũ tới đây.
- Theo tôi thấy thì đây có vẻ như đang định giám thị tôi phải không? Tào Duyên Hoa muốn biết gần đây tôi đang làm cái gì? Hắn ta không cảm thấy yên tâm về tôi, tuy nhiên gan của cô lớn thật đó. Chỉ có một mình mà cũng dám đến canh chừng tôi, phải biết xung quanh tôi không có chỗ nào an toàn cả, không cẩn thận là mất mạng như chơi.
Lưu Tiểu Vũ bất đắc dĩ bĩu môi nói:
- Không còn cách nào khác, dù sao cũng phải có người đứng ra để làm việc này, mà tôi là liên lạc viên của cậu. Hiện tại tôi đang bị cách chức tạm thời, cho nên suy đi tính lại tôi là người thích hợp cho việc này nhất.
Dương Gian nói:
- Số lượng nhân viên trong tổng bộ không ít, chắc chắn không thiếu người. Sở dĩ bọn họ họ cô đi qua đây, là vì bọn họ nghĩ quan hệ giữa tôi và cô khá tốt. Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng chỉ được một hai ngày là sẽ bị mất tích, không ai hay biết. Chẳng lẽ cô còn không biết tôi và Tào Duyên Hoa đã trở mặt với nhau vì chuyện của Hội anh em hay sao?
Lưu Tiểu Vũ nói:
- Mọi chuyện đều đã qua rồi, đừng có để ý nữa. Huống gì tôi còn vì cậu mà khóc hơn nửa ngày, tôi cũng có trách cậu đâu?
Lúc này Dương Gian vẫn không có trả lời cô ta, mà hắn đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, quát lớn:
- Trở về.
Lưu Tiểu Vũ có chút sững sờ, sau đó mân mê miệng và nói:
- Dữ dằn với tôi làm gì chứ, về thì về.
- Tôi không nói cô.
Ánh mắt Dương Gian trở nên lạnh lẽo:
- Thứ tôi gọi là thứ phía sau lưng CÔ.
Lúc này Lưu Tiểu Vũ mới vô ý quay đầu ra phía sau để nhìn. Ngay lập tức trong mắt của cô ta lập tức co lại, giờ khắc này trái tim của cô ta đột nhiên giống như ngừng đập. Bởi vì cô ta nhìn thấy một đứa bé tuổi chừng sáu bảy gì đó đang nhìn chằm chằm vào cô ta. Điều quỷ dị nhất chính là toàn bộ da thịt của đứa bé này có màu xanh đen, giống như một người chết. Ngoài ra cặp mắt đỏ chót không có đồng tử kia lại để lộ ra một cỗ hung tính đáng sợ.
Cứ như nó muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy. Thế nhưng mà chỉ trong nháy mắt, quỷ đồng từ bỏ Lưu Tiểu Vũ đang ở trước mặt nó. Đôi chân trần kia lập tức cử động, nó chạy cực kỳ nhanh, giống như một luồng hắc ảnh. Chỉ trong nháy mắt nó đã xuất hiện ở phía sau lưng của Dương Gian, cứ như một đứa trẻ nhát gan, lén lén lút lút ẩn núp ở sau lưng của hắn.
- Đây là.. Quỷ anh?
Tim của Lưu Tiểu Vũ bắt đầu đập loạn xa, cả người trở nên cứng đờ, trong ánh mắt để lộ ra tim đập loạn, toàn thân đều phảng phất cứng đờ một dạng, trong ánh mắt của cô ta để lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
Cô ta từng đọc qua hồ sơ về quỷ chết đói. Bởi vì bản thân cô ta chính là người thành lập hồ sơ cho nó, vì thế cô ta cực kỳ rõ bộ dạng của quỷ chết đói, đồng thời cô ta còn biết mỗi một giai đoạn của quỷ chết đói sẽ có một bộ dạng, một quy luật giết người khác nhau.
Vì để thành lập được hồ sơ cho quỷ chết đói, mà lần đó Lưu Tiểu Vũ đã phải mất ăn mất ngủ cả một tuần, tối đến còn mơ thấy ác mộng.
Dương Gian nhìn chằm chằm vào Cô ta rồi nghiêm túc nói:
- Vừa nãy thiếu chút nữa là cô đã bị nó tập kích.
Vừa rồi quỷ đồng thậm chí không cần đến mệnh lệnh của hắn đã đi đến phía sau lưng của Lưu Tiểu Vũ, nhìn bộ dạng của nó thì có vẻ như nó đang định có ý đồ tập kích cô ta.
Theo thời gian loại ý đồ này sẽ càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Nếu không phải Dương Gian đã kịp thời quát nó, bảo nó trở về thì có lẽ quỷ anh đã thật sự tập kích rồi.
"Quỷ anh ở giai đoạn thứ hai sẽ tập kích những người mà nó nhìn thấy cũng chạm đến, xét theo một mức độ nào đó mà nói, thì hiện tại quỷ đồng đang có một chút ảnh hưởng từ quy luật này. Nó sẽ tập kích những người sống mà nó nhìn thấy... Nhưng tờ báo cũ bị nhuốm máu đã thay đổi trí nhớ của nó và dường như việc này cũng phát huy một chút tác dụng nhất định."