Đến nay vẫn chưa thể nào tìm ra lời giải cho loại nguyền rủa này, bởi vì nó quá mức nguy hiểm, cho nên phần lớn thời gian đều bị tổng bộ cất trong kho, cực kỳ ít khi lấy ra sử dụng.
Nhưng hôm nay, khoảng cách đến lúc nguyền rủa bộc phát ở trên người Dương Gian chỉ còn lại chừng bốn mươi tiếng đồng hồ.
Ngay khi hắn đang nằm ngủ, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân đang nằm mơ. Trong giấc mơ, dưới sự dẫn dắt của tiếng chuông trong đầu, hắn đi vào bên trong một căn phòng nhỏ hẹp. Căn phòng này dường như đã bị lãng quên từ lâu, không ai dọn dẹp, khiến bụi phủ kín, cực kỳ tối tăm, không chút ánh sáng, khiến hắn không thể nào nhìn thấy bất kỳ thứ gì ở xung quanh.
Và lại xung quanh bốn phía không hề có vách tường, khiến hắn không thể nào tìm ra vật tham chiếu.
Thứ tồn tại duy nhất chính là một cây đàn dương cầm cũ kỹ đặt ở giữa phòng. Mặc dù Dương Gian cảm thấy bản thân đang đứng bên cạnh nó, nhưng hắn không thể di chuyển, cũng không thể nào tiếp cận với cây đàn dương cầm này.
Tuy nhiên hắn đột nhiên nhìn thấy một đôi tay đáng sợ đang đặt ở trên phím đàn dương cầm. Hai bàn tay khô khốc, có màu xanh đen, đang sắp sửa hư thối. Nhưng điều kỳ quái là những ngón tay của nó khẽ run nhẹ, dường như đang hoạt động, lại giống như đôi tay này đang đàn đàn dương cầm. Tuy nhiên bàn tay này cũng không được hoàn chỉnh, trong người ngón tay có đến mấy ngón bị sứt sẹo.
Đồng thời ở trên chiếc đàn dương cầm cũ kỹ kia thiếu mất mấy phím.
Cho nên từ đầu đến cuối, dù đôi tay đáng sợ kia đang hoạt động, nhưng nó không thể nào nhấn vào phím đàn, vì thế chiếc đàn không
phát ra tiếng nhạc.
Những ngón tay tàn khuyết cùng với những phím đàn bị mất, chúng phối hợp cực kỳ hoàn mỹ với nhau. Cứ như có ai đó cố tình làm thành như vậy, nhằm ngăn cản không cho thứ này đánh đàn.
Tuy nhiên, có lẽ việc ngăn cản này đang dần dần bị mất đi hiệu lực.
Dương Gian nhìn thấy bên trên chiếc đàn dương cầm kia, vốn dĩ có mấy chỗ phím đàn bị bị người ta lấy đi, nhưng lúc này lại được lắp
vào, mới tinh y như lúc ban đầu, khiến cho chúng khá lệch lạc So với toàn bộ phím đàn còn lại.
Số lượng phím đàn mới lắp vào đã được không ít, chừng năm sáu cái.
Nhưng khi hắn muốn tiếp tục tiến lại gần để quan sát cho rõ hơn, thì đột nhiên phát hiện ra đôi tay đáng sợ kia đã biến mất. Bóng tối ở xung quanh đột nhiên xuất hiện một cái bóng mờ, cái bóng này đang nhích dần lại gần hắn. Cái bóng kia cực kỳ đáng sợ, giống như một con lệ quỷ đang ẩn hiện ở bên người vậy.
Nhưng lúc này trong đầu Dương Gian vẫn còn đang quanh quẩn tiếng nhạc của hộp âm nhạc.
Dường như tiếng chuông này đang ngăn cản không cho con quỷ kia tiếp tục tới gần, để bảo vệ Dương Gian bình yên vô sự.
Một giấc mơ cực kỳ hoang đường lại có chút ly kỳ.
Thời gian giống như trôi qua rất lâu, nhưng lại phảng phất như mọi chuyện chỉ mới xảy ra trong nháy mắt. Dương Gian đang dần rời xa căn phòng kia, hắn không di chuyển mà là do tự căn phòng kia di chuyển, tự nó cách xa hắn.
Sau đó thân thể hắn khôi phục.
Người hắn khẽ run một cái.
Dương Gian mở hai mắt, ý thức thanh tỉnh, không còn buồn ngủ nữa
Hắn cảm thấy kinh ngạc, không thể không cau mày tự hỏi.
“Vậy mà mình lại nằm mơ?"
Từ sau khi hắn trở thành ngữ quỷ nhân, gần như hắn không hề nằm mơ. Chỉ khi nào ở trong một vài thời điểm đặc thù thì mới nằm mơ, ví dụ như khi thân thể hắn bị lệ quỷ ăn mòn, đôi khi lại là lúc thân thể hắn chuyển biến, tình trạng cơ năng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng những lúc đó không phải là hắn nằm mơ, mà là một vài tin tức, một số cảm ứng giữa người và quỷ sau khi tiếp xúc với nhau một thời gian dài.
Dương Gian nhớ rõ, trước đó Trương Lôi từng nói qua cho hắn biết. Tên kia nhận được một vài đoạn trí nhớ không thuộc về hắn ta nên mới biết đến sự tồn tại của bãi tha ma trong thế giới kinh dị, trong khi hắn ta chưa từng đến đó lần nào.
"Đây là tin tức chỉ dẫn của nguyền rủa của hộp âm nhạc hay sao? Một con lệ quỷ đang đánh đàn dương cầm? Khả năng đây sẽ là ngọn nguồn của hộp âm nhạc... Hiện tại mình sắp sửa bị nguyền rủa giết chết, cho nên dường như thân thể trở thành một loại môi giới nào đó, thông qua cảm ứng hoặc là thông qua con quỷ trong người để tiếp xúc đến ngọn nguồn của thứ này."
Hắn bắt đầu trầm tư, suy nghĩ kỹ mọi thứ, nhưng hắn không biết được căn phòng trong giấc mơ nằm ở đâu.
Tuy nhiên Dương Gian dám chắc chắn, căn phòng đó tuyệt đối không thể nào là căn phòng số 71 trong khách sạn Caesar.
- Dương Gian, cậu đã dậy chưa? Mau rời giường đi, tôi nhận được thông báo từ tổng bộ, giáo sư Vương bảo cậu qua bên kia một
chuyển.
Lúc này, ở trong phòng khách truyền đến tiếng gào thét của Lưu Tiểu Vũ. Bởi vì cô ta không biết Dương Gian đang ngủ trong căn phòng nào, cho nên chỉ còn hạ sách này.
Dương Gian ngẩng đầu nhìn thời gian, hiện tại đang là 9 giờ sáng. Điều này nói rõ, dù bản thân đang mơ mơ màng màng, nhưng hắn đã ngủ nguyên một buổi tối. Nhưng hắn lại có cảm giác giống như hắn vừa mới ngủ được có nửa tiếng đồng hồ vậy. Khả năng là do thân thể quá mệt mỏi. Mặc dù ý thức của hắn có thể chịu đựng được nhưng thân thể của hắn chỉ là người bình thường, thế nên có chút mệt mỏi vì nó đã hoạt động khá lâu rồi mà chưa được nghỉ ngơi.
"Tên Vương Tiểu Minh này khá đúng giờ đó chứ, không bắt mình phải tiếp tục chờ đợi."
Ánh mắt của hắn khẽ nhúc nhích, đương nhiên hắn biết nguyên nhân mà Vương Tiểu Minh cho người thông báo với hắn. Dù sao giữa hai người bọn họ chỉ có mỗi chuyện này mà thôi.
"Chỉ là mình không thể nào tin tưởng hoàn toàn vào tên Vương Tiểu Minh này được. Cho dù đã có quy tắc giao dịch của tủ quỹ bảo vệ, mình cũng phải phòng bị một chút mới được."
Dương Gian không hề làm gì ở trên người của hắn, mà đưa mắt nhìn về căn phòng an toàn đang đóng kín.
Hiện tại quỷ đồng đang bị hắn che giấu, không có một ai phát hiện ra sự tồn tại của nó. Đây chính là thủ đoạn mà hắn dùng lúc khẩn
cấp, cũng chính là lá bài tẩy cuối cùng của hắn. Nó là thứ không thể thích hợp hơn, Chỉ là hiện tại quỷ đồng chưa từng ăn quỷ, nên - không thể nào tiến vào giai đoạn thứ ba của quỷ chết đói, nên không thể tạo ra được nhiều tác dụng. Nhưng hiện tại, Dương Gian quyết
định tạm thời bồi dưỡng quỷ đồng.