- Mấy người đừng có nhìn thấy mấy con quỷ ở trong phòng thí nghiệm mà tưởng bở. Những thứ đó có thể ngoan ngoãn, vô hại như vậy là vì chúng đã bị giam giữ, đã bị hạn chế. Một khi chúng thoát khỏi sự hạn chế đó, thì dù là một thứ đồ chơi nhỏ nhất ở trong phòng thí nghiệm cũng có thể tạo ra một vụ tai nạn chết hàng trăm, hàng ngàn người. Hơn nữa nó còn có thể tiếp tục gây ra thiệt hại nhiều hơn nữa nếu không xử lý kịp thời.
- Được rồi, đều đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng phải nhớ, tất cả bắt buộc phải giữ bí mật về những chuyện vừa rồi. Mặc dù mọi người đã biết quy định ở đây, nhưng tôi phải nhắc lại một lần nữa cho mọi người nhớ, kẻo lại phạm sai lầm.
Sau khi răn dạy người trợ lý kia một hồi, hắn ta mới để cho bọn họ rời đi.
Mấy vị trợ lý kia bắt đầu tự trở về căn phòng riêng của mỗi người để thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Mặc dù bọn họ là trợ lý của bác sĩ Trần, bị la mắng cho không ngóc đầu dậy nổi, nhưng để có thể tham dự vào những cuộc thí nghiệm như thế này thì bọn họ đều là những nhân tài của đất nước. Nếu ở bên ngoài thì chắc chắn ai nấy đều là những chuyên viên đầu ngành, là những người được chú trọng lôi kéo.
Một người trợ lý họ Lưu khẽ lắc đầu nói:
- Bác sĩ Trần quá cẩn thận, không có bất cứ tinh thần mạo hiểm nào cả, dù một chút cũng không. Cho nên những hạng mục mà chúng ta phụ trách mới bị đình trệ, không chiếm được sự đột phá.
Có người đồng nghiệp ở bên cạnh vội vàng nói nhỏ:
- Cẩn thận một chút cũng không sai, ít ra điều này sẽ không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc trước trong lúc vô tình tôi có nghe bác sĩ Trần nói qua, phòng thí nghiệm mà giáo sư Vương phụ trách trước đó đã xảy ra chuyện, hình như chết không ít người... Nghe bảo là do một con quỷ bị mất khống chế và chạy ra ngoài, chỉ trong nháy mắt nó đã xử lý nguyên một khu vực.
- Đúng vậy, nghe nói chuyện lần trước là do một vị ngự quỷ nhân tên là Dương Gian xử lý. Nhưng tôi còn nghe nói qua, khi tên Dương Gian này còn là người mới tại thành phố Đại Xương đã từng xử lý em trai của Vương Tiểu Minh vì hai bên nảy sinh xung đột.
Người trợ lý họ Lưu kia tỏ ra sững sờ:
- Cậu nghe được tin tức này từ đâu vậy?
Người đồng nghiệp này nói ra:
- Toàn bộ giới ngự quỷ nhân đều biết, điều này cũng chẳng tính là bí mật.
- Bàn tán thì bàn tán, chúng ta tuyệt đối không nên tiếp xúc quá nhiều cũng những người kia. Mức độ nguy hiểm của bọn họ là không thể tưởng tượng. Với lại những nghiên cứu của bác sĩ Trần đã chứng minh ra được, sau khi trở thành ngữ quỷ nhân, bọn họ sẽ dần dần mất đi hết tình cảm, thậm chí nhân cách vặn vẹo. Xét ở một mức độ nào đó, tư tưởng, lối suy nghĩ của bọn họ đã không thể coi như một con người bình thường được nữa.
- Ví dụ như khi đi trên đường mà gặp một cô gái xinh đẹp, nếu là người bình thường, người kia chắc chắn sẽ nghĩ cách để bắt chuyện với Cô gái kia, nếu không được thì trong lòng cũng thầm tơ tưởng một chút, ngắm nghía một lúc. Nhưng ngự quỷ nhân lại không như vậy, điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ có thể là Cỗ thi thể của cô gái này khá mới mẻ, có thể biến cô ta thành một phần trong bộ sưu tập thi thể của bọn họ.
- Đối với bọn họ mà nói, giết người đã không còn được coi như giết người, mà là giống như việc giết chết một con muỗi xuất hiện ở bên cạnh chúng ta vậy, chỉ tiện tay đập chết, đấy hoàn toàn là một phản ứng tự nhiên.
Nói đến đây, dường như trong lòng trợ lý họ Lưu có chút sợ hãi:
- Cho nên, bất cứ hành động tiếp xúc nào với bất kỳ vị ngự quỷ nhân nào đều là hành động cực kỳ nguy hiểm. Cậu sẽ không thể nào biết được bọn họ sẽ đập chết cậu vào lúc nào đâu. Tôi cũng đã gặp được một số vị ngự quỷ nhân bị quỷ ăn mòn ở mức độ sâu, lúc đó ánh mắt của bọn họ chẳng khác gì lệ quỷ nữa.
- Sao vậy, sao đột nhiên cậu lại không đi?
Tuy nhiên người này đột nhiên phát hiện ra người đồng nghiệp của hắn ta đột nhiên đứng yên bất động tại chỗ.
Sắc mặt của vị đồng nghiệp này có chút bất an, chỉ tay về phía lối nhỏ ở trước mặt và nói:
- Vừa rồi cậu có nhìn thấy thứ gì đó vừa từ phía trước đi qua không?
Lối nhỏ ở phía trước có chút tối, không biết vì nguyên nhân gì mà ngọn đèn ở phía trên không được bật.
- Cậu Có nhìn nhầm không vậy? Mặc dù chỗ này là phòng thí nghiệm, có tồn tại một số thứ nguy hiểm, nhưng từ trước đến giờ chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Mức độ bảo vệ ở chỗ này là rất cao, biện pháp đề phòng cũng khá tiên tiến.
Người trợ lý họ Lưu nhìn về phía trước nhưng không thấy gì cả.
- Tranh thủ thời gian đi về văn phòng thu dọn đồ đạc rời nhanh chóng rời đi.
Người đồng nghiệp kia vẫn kiên quyết lắc đầu, rồi nói:
- Không, chắc chắn tôi đã nhìn thấy thứ gì đó vừa đi qua từ phía trước. Vừa nãy tôi đang nói chuyện với cậu nên không chú ý lắm, nhưng tôi có thể khẳng định bản thân không hề nhìn nhầm.
Bản thân là một nhân viên công tác trẻ tuổi, nên không thể nào có chuyện hoa mắt nhìn nhầm như vậy được.
Trợ lý Lưu nhíu mày:
- Hiện tại tòa nhà này không có bảo vệ đi tuần. Trước đó phần lớn người đều đã được cho nghỉ, ta ca, trở về nhà rồi. Lúc này chỉ còn lại bác sĩ Trần cùng mấy người chúng ta mà thôi. Theo lý mà nói không thể nào còn có ai khác ở trong tòa nhà này nữa mới đúng.
- Có lẽ...
Người đồng nghiệp kia định đoán cái gì đó, nhưng khuôn mặt lại tỏ ra bất an.
Trợ lý Lưu vội ngắt lời:
- Đừng có tự dọa chính mình như vậy.
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng người này lại đang thầm lo lắng. Bởi vì dù sao đi nữa, ở trong chỗ này cũng có quá nhiều thứ nguy hiểm. Mặc dù đã được xử lý cực kỳ ổn thỏa rồi, nhưng đối với quỷ mà nói, không có thứ gì được coi là tuyệt đối hết. Nên khả năng chỗ nào đó xuất hiện sơ suất cũng không phải là không có.
Người đồng nghiệp kia nói:
- Vẫn nên báo cáo đi, để bảo an cử người đến điều tra một chút xem sao.