- Vậy mà giáo sư Vương đã giết chết Dương Gian đồng thời thành công cứu sống hắn ta. Chuyện này, quả là không thể tin được. Bởi vì
như vậy, kể từ giờ trở đi hắn ta đã không còn là Quách Phàm lúc trước nữa, mà chính một vị ngự quỷ nhân tên Quách Phàm khống chế ba con quỷ, đồng thời sở hữu mắt quỷ.
Nghĩ đến điều này, trong đầu Quách Phàm nhất thời có cảm giác cực kỳ hưng phấn. Hiện tại hắn ta đã có thể từ bỏ tấm linh vị này, không cần thứ này để thay đổi sự biến đổi xấu của cơ thể nữa. Bởi vì hắn ta biết dựa vào sự cân bằng của ba con quỷ trong người Dương Gian, hắn ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới được rồi.
Hắn ta lập tức vứt bỏ tấm linh vị, sau đó định rời đi khỏi quan tài quỷ, giống như không kịp chờ đợi, muốn tận hưởng cảm giác này.
Vương Tiểu Minh vội vàng nhắc nhở.
- Tốt nhất cậu đừng có làm loạn. Hiện tại cậu không thể nào khống chế ba con quỷ của Dương Gian. Một khi đi ra khỏi quan tài quỷ, cậu sẽ bị chết vì lệ quỷ khôi phục.
Khống chế ba con quỷ cần phải có kinh nghiệm, không phải chỉ cần thay đổi ý thức là có thể làm được. Sự cân bằng giữa quỷ và quỷ với nhau còn cần sự khống chế của ngư quỷ nhân nữa, một khi không có sự khống chế của ngư quỷ nhân, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ, đến lúc đó việc lệ quỷ khôi phục lại sẽ xảy ra.
- Đúng, đúng vậy, giáo sư Vương ngài nói rất đúng. Là do tôi quá lỗ mãng, tôi nên quan sát thân thể này nhiều một chút, để làm quen với nó đã.
Bộ dạng của Quách Phàm vẫn cực kỳ hưng phấn.
Hắn ta đột nhiên có cảm giác giống như bản thân là nhân vật chính bên trong tiểu thuyết vậy, rõ ràng hắn ta đang sắp chết, vậy mà lại nhận được một cơ hội nghìn năm có một như này.
Chẳng những hắn ta có thể sống sót, mà còn trở thành một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong. Hắn ta có cảm tưởng dường như bản thân đang đứng trên đỉnh của thế giới này vậy.
Thậm chí Quách Phàm còn cảm thấy, sau khi đi ra ngoài, bản thân có thể đoạt được một chức vị đội trưởng. Sau đó thu phục tên Chung Sơn kia, để sau này bắt tên đó phải thành thành thật thật lăn lộn với hắn ta.
Thế nhưng ngay khi đang suy nghĩ lung tung, Quách Phàm bất chợt nói:
- Nhưng mà giáo sư Vương, ngài có thể tắt tiếng nhạc ở bên trong căn phòng này không. Có một đoạn mà cứ phát đi phát lại như vậy khiến cho tôi cảm thấy hơi phiền.
Tiếng nhạc?
Trong phòng làm gì có tiếng nhạc, trong đó chỉ có một bộ đàm mà thôi.
Ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, sắc mặt Vương Tiểu Minh hơi động một chút, sau đó không nhìn Quách Phàm nữa, mà đưa mắt nhìn vào tấm linh vị đang nằm bên cạnh quan tài quỷ. Lúc này khuôn mặt của Dương Gian vẫn còn ở trên ấm linh vị, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng
như trước kia.
"Vận khí vẫn đứng ở bên phía của Dương Gian?"
Lúc này, hắn ta đã hiểu được, thứ mà Quách Phàm bảo là tiếng nhạc kia chính là nguyền rủa của hộp âm nhạc. Hiện tại nó đã bị Quách Phàm kế thừa. Còn Dương Gian đã thành công trốn vào bên trong tấm linh vị, tránh thoát khỏi nguyền rủa phải chết của hộp âm nhạc. Đến hiện tại, dường như tên Quách Phàm này còn chưa rõ bản thân đang gặp phải chuyện gì.
Lúc này ở trong phòng thí nghiệm của tòa cao ốc.
Bác sĩ Trần mặc áo khoác màu trắng dẫn theo mấy vị trợ thủ vội vàng rút lui khỏi phòng thí nghiệm ở dưới lòng đất.
Lúc trước hắn ta đã nói chuyện với Vương Tiểu Minh rồi nên biết được tên Vương Tiểu Minh này đang định làm cái gì. Trước đó bọn họ cũng đã hạ lệnh cho toàn bộ nhân viên rút lui nhằm phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bác sĩ Trần nói với những người phụ tá ở xung quanh.
- Thu dọn một chút, mỗi người đều tự trở về văn phòng của mình để thu dọn và sửa sang tư liệu rồi rời đi chỗ này. Tôi cho phép mọi người nghỉ ngơi ba ngày, sau đó quay trở lại làm việc tiếp. Tôi đột nhiên có một cảm giác không lành về lần thí nghiệm này, tôi thấy nó sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy đâu. Tên Vương Tiểu Minh đó chính là như vậy, mặc dù trước kia tên này cũng không ưa thích những thí nghiệm mạo hiểm, nhưng lần này lại khác, nó quá phức tạp, dính líu đến quá nhiều nhân tố không ổn định.
Một người trợ lý của hắn ta có chút tò mò nên hỏi:
- Bác sĩ Trần, nếu ngài đã lo lắng điều này, vì sao lúc này không nhắc nhở giáo sư Vương?
Bác sĩ Trần lắc đầu nói:
- Bất cứ điều gì hắn ta cũng đã nghĩ đến rồi, không cần tôi phải nhắc nhở. Sở dĩ biết mà hắn ta còn kiên trì làm như vậy, là bởi vì hắn ta đã tiến quá xa ở trên con đường nghiên cứu chuyện linh dị hơn bất cứ kẻ nào. Với lại hiện tại hắn ta chưa thể xác định ra phương hướng nghiên cứu tiếp theo, nên mới thực hiện một thí nghiệm nguy hiểm như vậy để tìm kiếm ra phương hướng mới.
- Thí nghiệm quan tài quỷ là một trong những vấn đề mà hắn ta đã đầu tư khá nhiều tinh lực và vật lực để nghiên cứu. Vì thế hắn ta cho rằng đây sẽ là một điểm mấu chốt, có thể dùng để đột phá và mở ra con đường đi phía trước cho hắn ta. Vì thế dù thí nghiệm lần này có rất nhiều nhân tố không xác định, nhưng hắn ta sẽ không để ý đến nó. Quan niệm nghiên cứu chuyện kinh dị của tôi và hắn ta quá khác biệt, điều mà tôi quan niệm về quỷ, chính là một thứ cực kỳ nguy hiểm. Chúng ta chỉ nên tiến hành theo chất lượng, từ từ phát hiện, tìm tòi, rồi dần dần khống chế nó...
- Có điều lối suy nghĩ của giáo sư Vương khá cấp tiến, điều hắn ta muốn chính là biến người sống thành quỷ, một loại người có thể khống chế lệ quỷ hoàn mỹ, có thể coi như hắn ta đang định đánh cắp năng lực của quỷ.
Người trợ lý kia lập tức tỏ ra nghi hoặc, nếu đổi lại là hắn ta thì hắn ta cũng cảm thấy nên nghiên cứu theo phương hướng này.
- Đó không phải là một phương hướng thí nghiệm rất tốt hay sao?
Bác sĩ Trần quát lớn:
- Cậu cho rằng đây là một trò trẻ con hay sao mà muốn làm gì thì làm như thế đó? Trong chuyện này, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng dễ như chơi. Lối suy nghĩ cấp tiến kia của giáo sư Vương cũng không phải là vô duyên vô cớ mà có. Nguyên nhân của việc này là do hắn ta đang sợ, sợ hãi nhân loại sẽ không thể nào khống chế chuyện linh dị, để rồi chúng sẽ bộc phát và hủy diệt toàn nhân loại. Vì thế hắn ta đang tranh đoạt thời gian với quỷ, tôi từng làm việc chung với hắn ta một đoạn thời gian, nên có thể coi như hiểu biết về con người của hắn ta.