Dường như con quỷ trong tòa nhà cao ốc này có thể bỏ qua những ảnh hưởng từ con quỷ của hắn ta.
- Chiếc áo liệm kia...
Sau khi nghiêm túc nhớ lại, cuối cùng Cao Minh cũng đã biết được chiếc áo mà con quỷ đang mặc trên người rốt cục là thứ gì.
Quỷ áo liệm?
Chính là món đồ ở trên người của con quỷ chết đói.
Sau khi hiểu ra, Cao Minh lập tức kết luận được con quỷ này chắc chắn có quan hệ với Dương Gian. Thế là hắn ta lập tức quay người,
chuẩn bị rời xa tòa cao ốc này.
Nếu chuyện kinh dị này đã có liên quan đến Dương Gian, vậy hắn ta cũng không cần phải đi xử lý làm gì cho mệt. Chờ đến khi Dương Gian sống sót và đi ra, tự nhiên hắn sẽ thu dọn thứ này. Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, không thể dây dưa với thứ này được, nếu dây dưa vào mà bị quỷ giết thì phải nói là xui tận mạng.
Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách...
Cao Minh quyết định tạm thời rút lui, không muốn cùng đối kháng với quỷ đồng.
Còn đám người bác sĩ Trần đám ở trong tòa nhà, đương nhiên hắn ta mặc kệ, bọn họ tự lo mà nghĩ cách đi thôi. Nếu không được thì gọi điện cầu tha mạng từ Dương Gian, miễn sao đừng có gọi điện thoại làm phiền hắn ta là được.
Trong hồ sơ, Cao Minh là một vị ngự quỷ nhân lười biếng, không muốn đảm nhận chức trách. Cũng may là trạng thái tinh thần của hắn ta không có vấn đề gì, tình trạng bản thân cũng tương đối tốt, cho nên tổng bộ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhiều lần ngầm đồng ý không phân phó nhiệm vụ cho hắn ta.
- Không gọi điện thoại báo tin, khả năng cao Tiểu Trương đã chết, không thể sống mà rời khỏi tòa nhà này... Đã bị quỷ giết chết.
Ở bên trong văn phòng của tòa cao ốc, bác sĩ Trần nhìn thời gian. Đã qua hơn mười phút đồng hồ, nhưng hắn ta không nhận được tin thông báo từ người vừa rời đi, cũng không nhìn thấy người này đi ra khỏi tòa cao ốc.
Không cần nói, ai cũng đã biết được kết quả.
Sắc mặt của những người còn lại nhất thời trở nên trắng bệch, không nhịn được phải run rẩy toàn thân.
Trước đó có mấy người nóng lòng muốn tranh cướp nhiệm vụ dò đường của Tiểu Trương như trợ lý Lưu cũng thầm cảm thấy may mắn. May vừa rồi người hành động không phải họ, nếu không người chết không phải là Tiểu Trương mà chính là một trong số họ.
- May là vừa rồi chúng ta không hành động cùng nhau, nếu không sẽ phiền phức lớn. Tiếp theo, nhưng người còn lại phải thành thật ở lại chờ đợi trong chỗ này đi. Tôi sẽ cố gắng liên lạc với giáo sư Vương. Thử hỏi xem tình hình bên kia xử lý đến đâu rồi. Mọi người không cần phải khẩn trương, chỉ cần giáo sư Vương còn sống thì chúng ta sẽ không bị từ bỏ đâu.
Bác sĩ Trần vẫn còn khá tỉnh táo, hắn ta cho rằng Vương Tiểu Minh đã biết chuyện gì đang xảy ra ở chỗ này rồi.
Nhưng sở dĩ còn không có phản ứng lại chắc là vì nguyên nhân gì đó, còn cụ thể của nguyên nhân đó ra sao thì hắn ta không thể nào biết được.
Thời gian cứ thế từng giờ từng phút trôi qua.
Ngay khi Dương Gian đang phải nghĩ cách để xử lý nguyền rủa của hộp âm nhạc, thì ở một nơi khác của thành phố cũng bắt đầu một cuộc hành động xử lý một thứ khác.
Đây là hành động nhắm vào quỷ họa của tổng bộ, mà lúc trước Vương Tiểu Minh từng nhắc đến.
Cũng may là cho đến hiện tại chuyện linh dị của quỷ họa vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế, không bị bộc phát ra ngoài. Nhưng hiểm họa tiềm tàng của nó vẫn là rất lớn, bởi vì thi thoảng quỷ họa lại xuất hiện ở một góc nào đó của thành phố. Đồng thời việc ghép hình của nó cũng đang dần dần được hoàn thiện.
Đây là một loại dấu hiệu, cũng là một kiểu đếm ngược của quỷ họa.
Nếu không phải là vì cuộc xung đột giữa Dương Gian và Hội anh em khiến tiến độ bị chậm đi không ít, có lẽ hành động nhằm vào quỷ họa đã được tiến hành sớm hơn.
Lúc này, bên trong một quán cà phê treo biển tạm dừng kinh doanh ở trong thành phố.
Mấy nhân vật trọng yếu của tổng bộ đang có mặt ở đây, lựa chọn chỗ này làm nơi dừng chân tạm thời.
"Reng reng!"
Tiếng chuông cửa vang lên, sau đó là Trần Nghĩa vội vã đẩy cửa đi vào. Hắn ta nhìn qua một vòng xung quanh tiệm, sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Lý Quân:
- Vừa rồi lại tìm ra được một bức tranh sơn dầu, là của quỷ họa. Dựa theo suy đoán của giáo sư Vương và những miêu tả của người sống
sót tên Lý Dương kia, chúng ta có thể kết luận được. Chúng ta có thể đi vào thế giới của quỷ họa bằng cách đi thông qua những bức tranh kia. Cửa vào đã đã tìm được, hiện tại chúng ta có thể bắt đầu hành động.
- Tốt lắm, nếu đã như vậy hiện tại chúng ta ngay lập tức hành động, gọi Lý Dương đi.
Lý Quân lập tức đứng dậy.
Nhưng ngay lúc đó, Liễu Tam đang ngồi uống cà phê, lại chậm rãi nói:
- Lý Quân, anh vội cái gì chứ. Nãy giờ tôi vẫn đang suy nghĩ, chúng ta có thể giam giữ được quỷ họa ở trong thế giới của nó hay sao?
Điều này có phải là một nghịch lý hay không? Đương nhiên, chuyện linh dị luôn luôn khiêu chiến thế giới quan của con người. Giả sử chúng ta thành công giam giữ nó, vậy sau đó chúng ta làm thế nào để rời khỏi thế giới của nó đây?
Lý Quân giật mình một chút, rồi nói:
- Về vấn đề này trước đó giáo sư Vương đã từng nghĩ tới. Chúng ta có thể thông qua bức tranh khác để rời đi, chỉ cần xác định được lối vào thôi.
- Liễu Tam từ tốn nói:
- Làm sao có thể khẳng định được sau khi ngọn nguồn của quỷ họa bị giam giữ thì những bức tranh khác vẫn còn tồn tại? Chẳng lẽ cậu quên chuyện kinh dị của quỷ chết đói à? Một khi ngọn nguồn bị giam giữ, toàn bộ vật diễn sinh ra sẽ đồng loạt biến mất.
- Chuyện này, chuyện này...
Lý Quân có chút chần chờ.
Đúng là từ trước đến giờ hắn ta chưa có từng nghĩ đến vấn đề này.
Trần Nghĩa lập tức hỏi:
- Liễu Tam, cậu nói vậy là có ý gì?
Liễu Tam nói:
- Bản thân tôi cho rằng việc đoàn đội ngự quỷ nhân của ngoại quốc bị diệt cũng là do mạch suy nghĩ xảy ra vấn đề. Chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ lúc trước đã nhắc nhở tôi một chuyện, ở bên trong quý vực của quỷ, muốn bắt được quỷ là điều hầu như không có khả năng. Huống hồ chuyện kinh dị của quỷ họa là thứ có thể cuốn cả chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ vào bên trong, điều này chứng minh quỷ vực của nó còn đáng sợ hơn nữa. Với lại Lý Dương cũng đã nói qua rồi, bên trong đó không chỉ tồn tại mỗi mình quỷ họa, còn nhiều
Con quỷ khác nữa.