Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1243 - Chương 1243: Ba Con Quỷ

Chương 1243: Ba Con Quỷ

Loại cảm giác bị động như này, khiến Vương Tiểu Minh không còn lựa chọn. Với lại hiện tại hắn ta cũng không thể bỏ mặc không làm gì. Nếu lần này hắn ta không làm gì, vậy chẳng khác gì chính tay hắn ta đã giết chết Dương Giang

Mặc dù trong lòng Vương Tiểu Minh vẫn hi vọng Dương Gian sẽ chết, nhưng không phải lúc này, cũng không phải sẽ chết theo cách như

này.

Hiện tại Dương Gian nhất định phải sống, hắn chưa thể chết.

- Tôi hiểu rồi.

Chiếc đầu cứng ngắc của Vệ Cảnh khẽ gật, hắn ta lấy ra một đôi bao tay, sau đó đeo vào. Đôi bao tay này được làm bằng vàng, có khả năng ngăn cản lực lượng linh dị.

- Tuy nhiên, vì an toàn, hi vọng giáo sư Vương ngài có thể tạm thời tránh sang một bên, cố gắng cách căn phòng này càng xa càng tốt.

Bên trong tầng này của phòng thí nghiệm, không chỉ một căn phòng, còn có mấy căn phòng an toàn riêng biệt, được dùng để ứng phó một vài tình huống đặc biệt.

Vương Tiểu Minh nói:

- Đừng để ý đến tôi. Nếu cậu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi sẽ tự biết nên làm như thế nào.

Vệ Cảnh không nói thêm lời nào. Hắn ta đi đến phía trước cánh cửa đang bịt kín. Hắn ta dùng chìa khóa và mật khẩu để mở ra cánh cửa thứ nhất. Sau khi mở cánh cửa thứ nhất ra, hắn ta lập tức nhìn thấy cánh cửa bên trong đã bị biến dạng, không còn kín nữa. Đây là do những cú va chạm lúc nãy của thi thể Dương Gian tạo ra.

Sau khi mở ra căn phòng bịt kín kia, một cỗ khí tức âm lãnh kèm theo mùi máu tươi gay mũi bay ra ngoài.

Ở bên trong căn phòng có một vũng máu, mà hiện tại tấm linh vị cũng đang nằm trong vũng máu đó.

Vệ Cảnh nhìn qua một chút, sau đó bình tĩnh đi qua. Ngay khi hắn ta cúi đầu nhặt tấm linh vị lên, chuẩn bị đặt nó lại trên người của Dương Gian, để kết thúc cuộc thí nghiệm đầy mạo hiểm này.

Nhưng chỉ trong nháy mắt đó.

Một bàn tay màu đen, băng lãnh, cứng ngắc, đột nhiên xuất hiện một cách trống rỗng và túm lấy cánh tay của Vệ Cảnh.

Lạch cạch!

Thân thể Vệ Cảnh run lên, vội vàng cúi đầu nhìn xuống vị trí bên cạnh. Theo đó tấm linh vị mà hắn ta vừa nhặt lên một lần nữa lại rơi xuống mặt đất.

Lúc này Dương Gian với sắc mặt hơi tái nhợt, cả người tỏa ra khí tức âm lãnh, đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Vệ Cảnh, mà hắn ta không hề hay biết. Hiện tại trên khuôn mặt của Dương Gian đang mang theo một nụ cười quỷ dị, nhìn chằm chằm vào hắn ta. Đồng thời con mắt quỷ ở trên trán của Dương Gian cũng đang chuyển động một cách không an phận.

- Chết tiệt, là giả, "Dương Gian" đã sớm sống lại. Nó đang dùng quỷ vực để lừa gạt chúng ta. Cỗ thi thể đang nằm yên bất động trên mặt đất là giả, Con quỷ này đang chờ chúng ta mở của... Vệ Cảnh, mau chóng rút lui.

Trong nháy mắt, Vương Tiểu Minh liền kịp phản ứng lại, hắn ta gần như rống to để báo cho Vệ Cảnh biết.

Sự bất an trong lòng hắn ta là đúng, điều mà hắn ta không muốn nhìn thấy nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Tại sao hắn ta lại phạm phải một sai lầm ngu xuẩn như vậy chứ?

Không, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ phạm phải sai lầm như thế này. Có lẽ hắn ta sẽ nhịn được một ngày, có lẽ là hai ngày, nhưng cuối cùng cũng sẽ có lúc hắn ta nhịn không được nữa mà phải mở cánh cửa kia ra. Chỉ cần mở cửa ra, quỷ sẽ ngay lập tức bị thả ra ngoài. Bởi vì hắn ta biết bản thân không thể nào đứng yên không làm gì, để rồi ngồi chờ đợi Dương Gian chết ở trong phòng thí nghiệm như vậy.

Cơ hội để cho hắn ta tránh né cạm bẫy của quỷ đã bị mất đi ngay khi hắn ta phát hiện ra Quách Phàm chính là quỷ.

Hắn ta không thể nào đánh cược thắng được.

Bởi vì từ lúc đó mọi chuyện đã ngả bài rồi, hắn ta chắc chắn phải thua.

Nhưng Vệ Cảnh cũng không có bất cứ hành động phản kích nào. Hắn ta không làm theo những gì Vương Tiểu Minh nói, ngay lập tức rút lui. Thân thể hắn ta đột nhiên trở nên cứng ngắc, đứng yên bất động, giống như đã mất đi năng lực hành động.

Một lúc lâu sau, hắn ta mới hơi xoay người nhìn về phía Vương Tiểu Minh.

Vốn dĩ lúc đi vào khuôn mặt của Vệ Cảnh vô cùng nghiêm túc, nhưng hiện tại trên mặt hắn ta là một nụ cười quỷ dị, giống y như đúc với

nụ cười ở trên mặt Dương Gian ở bên cạnh.

Vương Tiểu Minh có chút sững sờ, con ngươi có rụt lại, vô ý thức lùi ra phía sau một bước.

Vệ Cảnh bị quỷ nhập?

Lúc này mọi chuyện đã hoàn toàn bị mất khống chế, con quỷ bên trong tấm linh vị còn đáng sợ hơn so với những gì hắn ta tưởng tượng.

Giờ phút này, trong lòng Vương Tiểu Minh bắt đầu run rẩy.

“Tí tách, tí tách!"

Hiện tại đã là hơn mười hai giờ khuya. Bên trong căn phòng thí nghiệm yên tĩnh, vắng vẻ trên tầng một truyền ra vài tiếng nước nhỏ.

Không biết lúc nào ở trên mặt đất của đại sảnh tại tầng một xuất hiện một vũng nước đọng, ướt sũng một mảng lớn. Giống như vừa có ai đó vừa đội mưa đi từ ngoài vào, sau đó đi loanh quanh mấy vòng xung quanh chỗ đó vậy. Điều này khiến cho mặt sàn trở nên cực kỳ rối loạn. Tuy nhiên có một điều khá kỳ lạ chính là, cho dù một người có dầm mưa như thế nào thì sau khi đi vào cũng không thể tạo ra

nhiều vũng nước đọng như thế này được.

Vả lại, những vũng nước đọng ở trên mặt đất kia lại có màu đen và bốc mùi rất khó chịu. Chúng không giống nước mưa tí nào mà giống với thị thủy được chảy ra do thứ gì đó bị hư thối hơn.

Những vũng nước đọng xuất hiện ở trên hành lang của tầng một tỏa ra một mùi hôi thối. Bất kỳ ai cũng không thể nào ở lâu trong chỗ như thế này được, bởi vì nó quá thối, không thể chịu đựng được.

Nhưng lúc này ở trên mặt đất của đại sảnh lại xuất hiện rất nhiều dấu chân lộn xộn. Mặc dù những dấu chân này rất lộn xộn, nhưng nếu nhìn kỹ càng thì không khó để phân biệt ra được. Thực tế ở bên trong đống dấu chân này chỉ có hai dấu chân của hai người mà thôi. Một trong số đó là dấu chân của trẻ con, còn dấu chân kia là của một người nào đó.

Tuy nhiên dấu chân này lại có chút quái dị, mặc dù diện tích của dấu chân rất lớn. Nhưng hình dạng của nó quá quỷ dị, nó không hề có ngón chân, cũng không có đường vòng cung hình của dấu chân, mà chỉ là một khối ấn ký dài và hẹp không có quy tắc nào cả.

Bình Luận (0)
Comment