Là mạo hiểm cực lớn để sử dụng phương pháp của nó, hay là lựa chọn một con đường chết.
Hắn tin chắc rằng bất cứ ai cũng sẽ mạo hiểm làm theo phương pháp của tấm da nâu.
Hiện tại Dương Gian lại nghĩ đến câu nói cuối cùng khi hắn hỏi tấm da nâu về phương pháp loại bỏ nguyền rủa của hộp âm nhạc. Khi đó nó chỉ nói một câu:
“Tin tưởng Vương Tiểu Minh."
Khi kết hợp câu nói này với những chuyện đã phát sinh từ đầu đến giờ, kết quả sẽ cực kỳ khủng bố.
Bởi vì câu nói này cực kỳ chính xác. Lần này Dương Gian đã phải tin tưởng vào Vương Tiểu Minh. Nếu trước khi thực hiện phương án, trong lòng Dương Gian mà có sự nghi kỵ, thực hiện một vài thủ đoạn đề phòng Vương Tiểu Minh thì trước sau hắn cũng phải chết vì chính thủ đoạn này của hắn. Không thể nào có cơ hội lật ngược thế cờ.
Đây là một cuộc đánh cược tâm lý, cũng chính là một cạm bẫy khác nằm ngoài phương án của nó.
Cái bẫy này không nhắm vào người khác, nó chỉ nhắm vào một mình Dương Giang
"Vẫn là câu nói lúc trước. Chỉ cần sau này mình còn gặp phải hiểm cảnh, mình sẽ phải tiếp tục dùng phương áp của tấm da nâu để đánh cược. Mặc dù từ trước đến giờ mình đều thắng nó nhưng chỉ cần thua nó một lần, mình sẽ hoàn toàn xong đời."
Lúc này Dương Gian đang trầm ngâm.
Trong lòng hắn có chút phân vân, nên nghĩ cách phá hủy thứ này, hay là mạo hiểm lưu nó lại bên người?
Một lúc sau, hắn khẽ thở dài một tiếng. Cuối cùng hắn vẫn quyết định giữ lại tấm da nâu. Mặc dù biết hành động này là sai trái, nhưng hy vọng sống sót đã chiến thắng sự kiêng kỵ ở trong lòng.
Tuy mỗi lần Dương Gian đều phải đánh cược với tấm da nâu mới có cơ hội sống sót. Nhưng ít ra như vậy hắn còn có cơ hội để đánh cược. Nếu thực sự hủy hoại tấm da nâu, vậy sau này, khi gặp phải nguy hiểm, ngay cả cơ hội đánh cược cũng không có. Nói không chừng sẽ chết nhanh hơn nữa. Hơn nữa từ khi trở thành ngữ quỷ nhân cho đến giờ, hắn cũng đã trơ mắt nhìn lấy rất nhiều ngư quý nhân phải chết mà không thể làm được gì.
Nếu không có những thủ đoạn phi thường, sao có thể sống sót được ở trong thế giới đầy tàn khốc như vậy được.
Dương Gian lần nữa nhặt lên tấm tấm da nâu, sau đó nhìn về phía quỷ đồng.
Thứ này là quỷ chết đói giai đoạn thứ hai, cực kỳ nguy hiểm, nhưng chẳng phải là hắn đã và đang nuôi nó hay sao.
Mặc dù hiện tại không xảy ra bất cứ vấn đề nào nhưng ai mà biết được. Nói không chừng, sau này thứ nguy hiểm nhất cũng chính là nó. Dương Gian cảm thấy nếu bản thân hắn phải chết, khả năng hắn sẽ chết vì cạm bẫy của tấm da nâu hoặc là bị con quỷ đồng này giết chết. Chứ khả năng bắn chết vì chuyện linh dị là không hề lớn.
Bởi vì khi gặp phải nguy hiểm thực sự, hắn chắc chắn sẽ nhờ đến sự trợ giúp của tấm da nâu hoặc quỷ đồng.
Lúc này quỷ đồng vẫn không hề biết ánh mắt kia của Dương Gian khi nhìn về nó là có ý gì. Mà nó đang chờ đợi mệnh lệnh. Sau khi chờ một lúc mà vẫn chưa nhận được mệnh lệnh mới, nó có thể khôi phục hành động bình thường, tiếp tục ôm lấy chiếc đầu người chết và đi du đãng xung quanh.
"Nên rời khỏi chỗ này."
Dương Gian thu hồi tấm da nâu. Hắn quyết định tạo ra một chiếc hộp hay một thứ gì đó nho nhỏ bằng vàng rồi nhét thứ này vào và treo trên cổ của quỷ đồng. Như vậy, nếu tấm da nâu này muốn chạy ra thì phải nể mặt mũi của quỷ đồng một chút. Nói không chừng vừa mới lòi ra đã bị quỷ đồng ăn hết.
Dùng quỷ để khắc chế quỷ, việc này có thể thực hiện được.
Dù bị mất khống chế đi nữa cùng lắm cũng chỉ có một thứ bị mất khống chế. Chứ không phải đến lúc nào đó sẽ xảy ra trường hợp cả hai thứ đều bị mất khống chế.
Khi Dương Gian vừa mới đi ra khỏi tòa cao ốc, hắn đột nhiên dừng chân. Bởi vì hắn mới nhớ ra bản thân bị quên một thứ. Chính là quỷ dây thừng ở trong tay Vệ Cảnh.
"Lúc nãy mình giam giữ Vệ Cảnh ở trong căn phòng kia, nhưng vì vội vàng rời đi nên quên lấy nó mất rồi.”
Dương Gian khẽ nhíu mày, chuẩn bị quay lại lấy, thế nhưng hắn bất chợt tỏ ra hơi chần chờ.
Không phải do hắn không muốn quay lại lấy, mà hắn chợt nhớ ra danh ngạch áp chế của bản thân không đủ.
Trước đó hắn dùng quỷ ảnh đang rơi vào trạng thái chết máy để không chết mắt quỷ cùng bàn tay quỷ. Lần này nhờ bàn tay quỷ nhận được cường hóa từ năng lực của Cảnh sát nên có thể áp chế được mắt quỷ đang dần khôi phục lại. Hiện tại trong người của hắn, ba con quỷ đã đạt được một trạng thái cân bằng cực kỳ tốt. Nếu hắn lại mang thêm quỷ dây thừng ở trên người, nói không chẳng cân bằng này sẽ bị phá vỡ. Đến khi đó được còn không bằng mất.
Đây chính là hậu quả do hắn từng sử dụng thanh sài đao hai lần.
"Mà thôi, hiện tại quỷ dây thừng đã không có quá nhiều ý nghĩa đối với mình nữa. Với lại ở trong thời điểm mình bị mất khống chế, Vệ Cảnh cũng đã ra tay giúp mình, nếu không hắn ta cũng sẽ không bị lệ quỷ xâm nhập. Lỡ mà hắn ta chết thật thì có lấy đi cũng không sao. Nhưng vừa rồi Vương Tiểu Minh còn bảo hắn ta vẫn có thể sống sót. Nếu ngày nào đó hắn ta thực sự sống lại và phát hiện ra quỷ dây thừng đã bị mình cướp đi. Vậy cũng hơi khó nói chuyện."
Cuối cùng Dương Gian quyết định không quay lại để lấy quỷ dây thừng.
ít nhiều gì Vệ Cảnh cũng đã ra tay giúp đỡ hắn một ít việc, hắn không làm chuyện không cần mặt mũi như này.
Huống hồ, lúc này ở bên ngoài còn có một cây kéo quỷ. Hắn không biết hiện tại nó đang nằm ở đâu, có rơi vào trong tay của Tào Dương
chưa.
Thứ này lợi hại hơn quỷ dây thừng rất nhiều, đây mới là thứ hắn nên đi lấy lại mới đúng.