Dương Gian dẫn quỷ đồng trở lại căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố. Hắn cảm thấy bản thân nên nghỉ ngơi cho thật tốt. Mặc dù
nguyền rủa của hộp âm kéo dài không quá lâu nhưng tra tấn hắn mấy ngày rồi. Mỗi ngày đều phải nghe lấy đoạn nhạc phát đi phát lại ở trong đầu là một cảm giác cực kỳ khó chịu.
- Nó không chỉ khiến thân thể bị mệt mỏi, mà còn là sự chà đạp trên tinh thần.
- Nếu là người bình thường có lẽ tinh thần đã bị sụp đổ và phát điên.
"Xem ra Lưu Tiểu Vũ đã rời đi."
Sau khi mở cửa vào đi vào, Dương Gian phát hiện ra bên trong biệt thự không có một ai.
Ở trên bàn trong đại sảnh vẫn còn một đống vàng thỏi rực rỡ. Đây chính là tiền bồi thường mà lúc trước Hạ Thiên Hùng đã để lại cho hắn. Tuy nhiên hắn lại để ở đây, chưa hề thu dọn. Trông khá giống mấy tên nhà giàu mới nổi muốn khoe của cho thiên hạ biết.
"Nếu mình nhớ không nhầm thì ở bên trong tầng hầm của căn biệt thự còn có một công xưởng gia công cỡ nhỏ."
Đột nhiên Dương Gian nghĩ đến cái gì đó, hắn liền cầm mấy thỏi vàng sau đó đi xuống tầng hầm.
Trong tầng hầm là một đống công cụ dùng để luyện kim loại, còn có khá nhiều khuôn đúc. Trước đó, đây là nơi Hạ Thiên Hùng dùng để chế tác đồ đạc. Thông qua công cụ nấu vàng và những khuôn đúc có sẵn, bất cứ ai cũng có thể tạo ra một vài dụng cụ tương đối đặc biệt. Nhưng thứ này có thể dùng để giam giữ lên quỷ.
Dù sao đám người của Hội anh em cũng không giống với người của tổng bộ. Bọn họ không có bộ hậu cần chuyên phân phối những thứ
đồ này như tổng bộ. Cho nên có khá nhiều thứ bọn họ cần phải tự nghĩ cách để làm ra. Không giống như Dương Gian. Lúc trước hắn chỉ cần gọi điện thoại, là tổng bộ sẽ ngay lập tức xách một chiếc rương giam giữ quỷ đến.
Dương Gian tự mày mò một phen.
Đến lúc đi ra, trong tay của hắn đã xuất hiện một quả bóng rỗng ruột bằng vàng, trông khá giống chiếc chuông vàng nhỏ.
- Ở bên trong thứ này không phải là một món đồ linh dị đơn giản, mà là tấm da nâu. Sau đó Dương Gian lại làm một sợi dây chuyền bằng
vàng khá rắn chắc và đeo trên cổ của quỷ đồng.
"Cũng không tệ lắm, khá phù hợp."
Dương Gian quan sát một chút, sau đó hơi điều chỉnh dây xích để cho nó vừa cổ của quỷ đồng, mà cũng không quá lớn kẻo khi quỷ đồng cúi xuống thì nó bị tuột ra ngoài.
Ngắm nghía một chút, hắn cảm thấy nó vẫn khá hợp. Nếu ở phía trên có khắc thêm mấy chữ như sống lâu trăm tuổi hay vinh hoa phú quý gì gì đó thì nó sẽ càng đẹp hơn.
Lần này, hắn không còn đặt tấm da nâu vào trong trong hộp nữa, mà là trực tiếp hàn kính, không chừa lại bất cứ khe hở nào. Đồng thời còn treo trên cổ của quỷ đồng, để một thứ không ăn, không uống, không ngủ, canh chừng nó suốt ngày. Hắn không tin như vậy mà tấm da nâu còn có thể chạy thoát được.
Sau khi thực hiện xong những chuyện này, Dương Gian dẫn quỷ đồng vào bên trong một căn phòng rồi hạ lệnh cho nó không được phép đi ra khỏi căn phòng. Cuối cùng hắn trở lại một căn phòng khác để ngủ.
Mặc dù việc ở cùng với quỷ đồng sẽ khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ bất an. Nhưng sự thành công của Vương San San đã nói cho Dương Gian biết, hiện tại quỷ đồng vẫn có thể khống chế. Nó sẽ không tập kích người sống một cách vô duyên vô cớ.
Giấc ngủ này của hắn rất yên ổn.
Nhưng khi tỉnh lại cũng không quá thoải mái.
Khoảng chừng tám giờ sáng, Dương Gian đã bị đánh thức bởi chiếc điện thoại nằm ở đầu giường.
Đây chính là điện thoại riêng của hắn, số lượng người biết rất ít. Cho nên phần lớn thời gian sẽ không có ai gọi điện cho hắn. Vì vậy khi cuộc điện thoại này vang lên, khả năng cao đã xảy ra chuyện gì đó quan trọng.
- Ai vậy?
Dương Gian lập tức mở mắt, sau đó cầm và tiếp điện thoại.
Ngay lập tức ở bên trong điện thoại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
- Đội trưởng Dương, là.. là tôi đây. Tôi là Trần Thục Mỹ, mẹ của Hùng Văn Văn, lần trước chúng ta đã gặp mặt.
Dương Gian lập tức nhớ lại, sau đó nói:
- Dì Trần à, có chuyện gì không?
- Tôi thực sự có chuyện muốn gặp cậu, không biết hiện tại cậu có rảnh không? Giọng nói của Trần Thục Mỹ rất khẩn trương, khá khách khí.
Dương Gian hỏi:
- Là chuyện của Hùng Văn Văn à?
ở đầu dây bên kia, Trần Thục Mỹ nhỏ giọng đáp.
- Um.
Dương Gian trầm tư. Mặc dù lần trước mẹ của Hùng Văn Văn đã từ chối yêu cầu của hắn. Nhưng đã là chuyện của mấy ngày trước rồi,
nói không chừng hiện tại người ta đã thay đổi ý định.
- Được rồi, dì Trần, dì đưa địa chỉ đi, tôi sẽ lập tức đến ngay.
Trần Thục Mỹ nói:
- Hiện tại tôi đang ở nhà, hẳn cậu đã biết địa chỉ rồi.
Dương Gian nói:
- Ok, tí nữa gặp.
Hắn cảm thấy bản thân có thể tranh thủ một chút để lôi kéo Hùng Văn Văn nhập đội. Năng lực dự đoán tương lai của đứa bé Hùng Hài Tử này khá quan trọng. Ở những thời điểm then chốt, nó có thể giúp hắn tránh né được rất nhiều nguy cơ. Nếu biết cách sử dụng có thể
cứu được mạng của hắn.
"Trước khi rời khỏi thành phố này để trở lại thành phố Đại Xương mình cần phải xử lý xong việc tổ đội. Cần phải mới được một vài ngự quỷ nhân có thực lực, để giúp đỡ mình sau này.”
Sự tồn tại của Hội anh em khiến Dương Gian thay đổi ý định.
Mặc dù phần lớn ngự quỷ nhân đều đoản mệnh, nhưng nếu tập hợp lại một chỗ, ngự quỷ nhân có thể đề cao tỷ lệ sinh tồn.
Không mất bao lâu, Dương Gian đã trở lại được khu vực thành thị.
Chỉ mới tiến vào bên trong khu vực thành thị, Dương Gian liền có một loại cảm giác không được thoải mái. Mí mắt liên tục nhấp nháy, khiến cho hắn có một cảm giác cực kỳ bất an. Mí mắt đang nhấp nháy kia không phải là hai mắt của hắn, mà là phần da thịt xung quanh
mắt quỷ.
Đây là dự cảm.
. “Hôm nay, tòa thành thị này có gì đó rất khác thường.”
- Ngồi ở bên trong xe taxi, Dương Gian đưa mắt nhìn thành phố thông qua cửa sổ xe.
Bầu trời âm u mù mịt, mây đen dày đặc. Mặc dù hiện tại đang là ban ngày, nhưng bên ngoài không được sáng sủa. Đồng thời ở trên không trung không ngừng rơi xuống những hạt mưa nhỏ lất phất, khiến cho không khí trở nên cực kỳ ẩm ướt, dường như có kèm theo một cỗ âm lãnh.