Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1264 - Chương 1264: Hùng Văn Văn Gặp Nguy

Chương 1264: Hùng Văn Văn Gặp Nguy

"Nhưng mình không cảm nhận được sự dị thường này nằm ở đâu.”

Dương Gian quan sát mọi thứ ở xung quanh.

Mọi thứ rất bình thường.

Xung quanh chỗ này vẫn là một khu đô thị náo nhiệt và ồn ào, người người đi làm, đường vẫn kẹt xe, không có bất cứ điều dị thường nào xảy ra hết.

"Là do mình quá nhạy cảm?"

Dương Gian hơi hơi lắc đầu:

"Không nghĩ nữa. Dù chỗ này có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến mình. Sau khi xử lý xong một vài chuyện ở đây, mình sẽ ngay lập tức trở lại thành phố Đại Xương. Ở phía tổng bộ cũng đã coi như mình từ chức rồi. Hiện tại nguyền rủa của hộp âm nhạc cũng đã được giải quyết. Dù chỗ này thật sự có phát sinh chuyện gì đi nữa cũng không hề dính líu gì đến mình, không cần mình phải đi xử lý."

Nghĩ như vậy, Dương Gian tiếp tục ngồi xe taxi đi đến tiểu khu nơi Hùng Văn Văn đang ở.

Dương Gian không mang theo quỷ đồng. Nếu cứ để cho nó tùy tiện đi dạo bên người của hắn sẽ khá nguy hiểm. Đương nhiên nguy hiểm mà hắn nói ở đây không phải là nhắm vào hắn, mà là nhắm vào những người đi đường ở xung quanh.

Tuy nhiên nếu muốn gọi quỷ đồng tới cũng khá dễ, chỉ cần dùng quỷ vực bao phủ về phía biệt thự là quỷ đồng có thể xuất hiện ở bên cạnh hắn trong nháy mắt.

Đi đến trước cửa nhà của Hùng Văn Văn.

- Còn chưa kịp gõ cửa, hắn đã nhìn thấy cửa phòng được mở ra.

- Đội trưởng Dương, cậu đến rồi à, mau mời vào.

Ngay lập tức có một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi, mỹ mạo, thành thục đang đứng trước cửa. Trên mặt người phụ nữ này mang theo một nụ cười. Nhưng hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, lộ ra vẻ ưu sầu. Tuy cô ta cười, nhưng không thấy được bất cứ điểm vui vẻ nào trên khuôn mặt.

- Chào dì Trần, dì khỏe chứ.

Dương Gian khẽ gật đầu, lễ phép chào hỏi.

Khi vào nhà và nhìn thấy căn phòng khách trống rỗng, hắn liền hỏi:

- Hùng Văn Văn đâu? Còn đang ngủ?

Trần Thục Mỹ đang đóng cửa, nghe Dương Gian hỏi vậy, nhất thời nụ cười trên mặt của cô ta biến mất không thấy nữa:

- Hùng Văn Văn, nó còn chưa trở lại... Đội trưởng Dương, cậu ngồi trước đi, tôi đi pha cho cậu ly trà.

Dương Gian không biết Hùng Văn Văn đã tham gia nhiệm vụ giam giữ quỷ họa, chỉ nghĩ là đứa Hùng Hài Tử này đang đi chơi ở đâu đó nên không quan tâm.

- Không cần khách khí, vừa rồi ở trong điện thoại tôi có nghe dì bảo là có chuyện tìm tôi. Không biết là có chuyện gì vậy?

Trần Thục Mỹ cầm một chén trà nóng đưa đến trước mặt Dương Gian, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống, trên mặt mang theo vài phần áy này nói:

- Hẳn là tôi nên xin lỗi đội trưởng Dương về chuyện lần trước. Bởi vì lần đó tôi hơi kích động, thái độ có chút ác liệt, mong đội trưởng Dương đừng để ở trong lòng.

Dương Gian phất phất tay:

- Không sao, đó chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, tôi không để ở trong lòng đâu.

- Vậy thì tốt.

Trần Thục Mỹ bưng lấy một chén trà nóng, sau đó trầm mặc.

Dương Gian nói:

- Di Trần, có chuyện gì thì dì cứ nói thẳng. Con người của tôi không thích vòng vo.

Trần Thục Mỹ do dự một chút, sau đó mới mở miệng nói:

- Nếu đội trưởng Dương đã nói vậy, tôi sẽ nói thẳng. Chính là chuyện như tôi vừa nói ở trong điện thoại. Mục đích hẹn gặp đội trưởng Dương chủ yếu là vì chuyện của Hùng Văn Văn.

Dương Gian nói:

- Chuyện này thì tôi biết. Ngoại trừ chuyện của Hùng Văn Văn ra, giữa hai chúng ta sẽ không có việc tư nào có thể để di chủ động tìm tôi nói chuyện như này cả.

Trần Thục Mỹ CỐ nở một nụ cười, sau đó tỏ ra lo lắng nói:

- Chuyện là như thế này. Lần trước, sau khi đội trưởng Dương rời đi khoảng hai ngày, thì có một người tên là Lý Quân, đội trưởng Lý đi đến nhà tôi.

Dương Gian gật đầu nói:

- Lý Quân? Tôi biết, cũng được coi là khá quen biết. Anh ta là một người không tệ.

Mặc dù hắn và Lý Quân chỉ là hai người qua đường, nhưng hắn vẫn khá thích tính cách của Lưu Quân.

Trần Thục Mỹ nói:

- Lý Quân nói cho tôi biết, gần đây cậu cùng một người tên là Khương Thượng Bạch đánh nhau, xảy ra một ít chuyện... Ban đầu tôi còn lo lắng điện thoại sẽ không gọi được, nhưng hiện tại thấy đội trưởng Dương không sao thì tôi cảm thấy yên tâm rồi.

Dương Gian tỏ ra hơi kinh ngạc:

- Ngay cả chuyện này mà Lý Quân cũng nói cho dì biết? Nhưng dường như chuyện này cũng không phải là điểm quan trọng phải không, chuyện mà dì Trần muốn nói là chuyện của Hùng Văn Văn.

- Việc Lý Quân đến tận nhà để thăm hỏi như vậy chắc chắn là có nhiệm vụ, cho nên... Hẳn là hiện tại Hùng Văn Văn đang đi làm làm

nhiệm vụ?

Trần Thục Mỹ hơi do dự một chút, sau đó nói:

- Đúng, đúng thế. Suy đoán của đội trưởng Dương đúng là rất chính xác. Hùng Văn Văn đã rời đi cùng với Lý Quân cũng được hai ngày rồi. Nếu tính cả ngày hôm nay nữa thì đã là ngày thứ ba, nhưng tôi không nhận được bất cứ tin tức nào. Điều này khiến tôi cực kỳ lo lắng, cho nên muốn... muốn tìm đội trưởng Dương để hỏi thăm một chút tình hình.

Hỏi tình hình?

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, quan sát Trần Thục Mỹ một lúc, sau đó nói:

- Hiện tại không cần thiết phải giấu diếm nữa. Hẳn dì Trần tìm tôi là muốn tôi cứu người, đúng không?

Hùng Văn Văn đi ra ngoài cùng Lý Quân, khả năng cao là đã đi xử lý chuyện kinh dị của quỷ họa. Hiện tại, đã hai ba ngày không có tin tức, mà chuyện kinh dị của quỷ họa vẫn chưa giải quyết được. Sự tồn tại của bức tranh sơn dầu ở trong căn biệt thự kia của hắn chính là

ví dụ tốt nhất.

Ở trong thế giới linh dị mấy ngày nhưng không hề có bất cứ tin tức nào. Điều này có nghĩa là gì, trong lòng Dương Gian hiểu cực kỳ rõ.

Trần Thục Mỹ mặt dày mày dạn, cắn răng nghiêm túc nói:

- Tôi... Thực ra tôi muốn nhờ đội trưởng Dương mang Văn Văn về. Trước khi đi Văn Văn cũng đã nói qua. Nếu nó gặp được chuyện gì đó bất trắc, hãy gọi điện thoại nhờ cậu giúp đỡ.

Dương Gian trầm mặc một lúc, sau đó nói:

- Mặc dù việc có người nhờ cậy, hi vọng vào là một chuyện không tệ. Nhưng dì Trần, dì phải biết rõ một điều, Hùng Văn Văn cũng không phải là người tôi phụ trách. Nó đi theo Lý Quân, điều này có nghĩa là nó đã gia nhập vào đội ngũ của Lý Quân. Cho nên sau này người phụ trách của nó chính là Lý Quân, chứ không phải tôi.

Bình Luận (0)
Comment