- Có lẽ dì Trần còn chưa biết được tình hình của chuyện lần này. Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ, chuyện lần này mà Hùng Văn Văn tham gia cực kỳ nguy hiểm. Xin thứ lỗi cho tôi bất lực.
Hiện tại, có tám chín phần mười là đám người Hùng Văn Văn và Lý Quân đã ở bên trong thế giới của quỷ họa. Còn nếu là chuyện linh dị bình thường, thì chắc chắn Hùng Văn Văn đã gọi điện thoại về cho mẹ của nó. Mà thế giới của quỷ họa Dương Gian cũng từng đến rồi.
Một thế giới cực kỳ nguy hiểm.
Do lần trước trong người hắn có được nguyền rủa của hộp âm nhạc nên mới dám đi vào, dù vậy hắn vẫn phải chết một lần.
Hiện tại vất vả lắm Dương Gian mới thoát khỏi được nguyền rủa của hộp âm nhạc. Nếu lại tiến vào bên trong quỷ họa, nói không chừng hắn sẽ không thể ra được.
Điều quan trọng nhất chính là, ở trước mặt quỷ họa, mắt quỷ của hắn bị khắc chế, không thể nào sử dụng quỷ vực. Nên việc để hắn đi vào đó tìm người sẽ rất khó khăn, mà riêng việc cứu người lại càng khó khăn hơn.
Trần Thục Mỹ vội vàng khẩn cầu:
- Đội trưởng Dương, cậu đừng nói như vậy. Tôi biết cậu chắc chắn sẽ có cách, xin cậu hãy giúp đỡ Văn Văn. Sau khi Văn Văn trở về, tôi sẽ đồng ý để cho nó gia nhập vào đội ngũ của cậu, không tiếp tục phản đối nữa.
Dương Gian lắc đầu rồi nói:
- Không phải là nguyên nhân này. Mà ngay cả bản thân tôi cũng không có lòng tin vào việc có thể mang Hùng Văn Văn trở về. Thậm chí có khả năng khi tôi đến nó đã chết rồi. Cho nên trong chuyện này, dì chỉ có thể tin tưởng vào Lý Quân. Dù sao hiện tại chuyện này cũng còn chưa có kết quả. Chưa chắc Hùng Văn Văn đã xảy ra chuyện, nói không chừng đợi thêm một hai ngày nữa sẽ nhận được tin tức.
Hắn cự tuyệt lời cầu xin của Trần Thục Mỹ.
Hùng Văn Văn đúng là một người đồng đội không tệ, điều đó không phải giả. Thế nhưng chuyện linh dị của quỷ họa lại cực kỳ phức tạp. Bản thân hắn cũng không phải người giám hộ của nó, chưa được tính là đồng đội, muốn hắn xông vào trong thế giới của quỷ họa để cứu Hùng Văn Văn, Dương Gian không làm được.
Trần Thục Mỹ nói:
- Thế, thế nhưng...
- Dì Trần, tôi còn có việc, không làm phiền dì nữa.
Dương Gian cắt ngang lời nói của cô ta, sau đó hắn chuẩn bị đứng dậy để rời đi.
Bản thân hắn không muốn đáp ứng thỉnh cầu của cô ta, lại không muốn bị cuốn vào bên trong chuyện kinh dị của quỷ họa nên hắn chỉ còn cách nhắm mắt làm ngơ, lựa chọn rời đi.
- Đội trưởng Dương,
cậu chờ một chút, đừng đi vội, ngồi thêm một chút đi.
Trần Thục Mỹ vội vàng ôm lấy cánh tay của Dương Gian, không để cho hắn rời đi.
Cô ta biết, nếu để Dương Gian rời đi, lần sau có hẹn hắn cũng sẽ không đến nữa. Dù sao lần này gọi điện thoại cô ta cũng đã giấu, không tiết lộ thì Dương Gian mới đến.
Dương Gian nói:
- Di Trần, dì có lôi kéo tôi cũng vô dụng, thực sự tôi không có cách nào để giúp Hùng Văn Văn đâu.
- Đội trưởng Dương, cậu ngồi thêm một lúc, nghĩ biện pháp khác thử xem. Tôi chỉ có mỗi đứa con này thôi, tôi không muốn mất nó. Và lại tôi cũng không quen biết một ai, không biết tìm ai đến để giúp đỡ. Trong tay chỉ có số điện thoại của một mình đội trưởng Dương, tôi cắn rơm cắn Cỏ cầu xin cậu. Bất kể là cậu dùng cách gì cũng được, nhưng mong cậu hãy cứu giúp Hùng Văn Văn. Nó vẫn còn là con nít, nó không cần thiết phải chịu cảnh như vậy.
Nước mắt bắt đầu xuất hiện ở trên mặt của Trần Thục Mỹ, trong bộ dạng lúc này của cô ta cực kỳ thường tâm.
- Nhưng đối với những lời cầu khẩn của Trần Thục Mỹ, sắc mặt Dương Gian vẫn như thường, không có bất kỳ biến hóa nào. Dương Gian phát hiện ra, đối với loại cảm xúc mãnh liệt này của cô ta, hắn hoàn toàn cảm thấy lạ lẫm, thậm chí không thể nào hiểu được.
Dường như hắn đã bị mất đi loại cảm tình này từ lâu lắm rồi.
Dương Gian nhìn Trần Thục Mỹ, hơi trầm ngâm một chút, sau đó ngồi xuống và nói:
- Dì Trần, tôi nói cho dì nghe. Giả sử hiện tại Hùng Văn Văn đang còn sống, nhưng bản thân nó lại đang ở một chỗ cực kỳ nguy hiểm.
Nếu tôi muốn đi cứu nó, chắc chắn tôi phải xâm nhập vào chỗ kia. Nhưng đó chỉ là một trong những trường hợp xảy ra mà thôi.
- Nếu lỡ hiện tại Hùng Văn Văn đã chết rồi thì sao? Nói không chừng chuyến đi này của tôi sẽ tay trắng. Khả năng còn bỏ mạng lại tại nơi đó cũng không chừng.”
Trần Thục Mỹ vội vàng nói:
- Sẽ không, sẽ không đâu. Văn Văn chắc chắn còn sống. Nó chắc chắn vẫn còn sống sót, tôi có thể cảm nhận được.
Dương Gian nhìn một chút, rồi nói:
- Được rồi, cứ cho là Hùng Văn Văn vẫn còn sống đi. Vậy khi đi vào trong chỗ nguy hiểm đó, điều đầu tiên tôi sẽ phải tìm đến nó. Có thể trên đường tôi tìm kiếm nó gặp phải nguy hiểm và chết đi. Cuối cùng Hùng Văn Văn có thể yên ổn trở về, còn tôi lại chết một cách vô ích. Lại ví dụ như, tôi có thể tìm được Hùng Văn Văn và nó vẫn còn sống. Nhưng sau đó hai người chúng tôi chưa chắc đã có thể còn Sống mà trở về, khả năng chết vẫn là cực kỳ cao.
- Nói như vậy chắc dì Trần cũng đã hiểu rồi chứ. Không phải tôi không muốn cứu Hùng Văn Văn. Mà là mức độ nguy hiểm của chuyện này quá lớn, biến số quá nhiều nên thứ cho tôi bất lực. Có một câu nói có thể sẽ khó nghe, nhưng mong gì Trần không cần tức giận. Đúng là mạng của Hùng Văn Văn rất quý giá nhưng mạng của tôi cũng cực quý. Huống hồ Hùng Văn Văn cũng không phải do tôi phụ trách.
- Nói đi cũng phải nói lại, nếu lúc trước Hùng Văn Văn gia nhập vào đội ngũ của tôi. Mọi chuyện do tôi phụ trách thì đã không có chuyện như ngày hôm nay.
Mặc dù lời nói của Dương Gian có chút chói tai nhưng đó là lời thực.
Trần Thục Mỹ nghiêm túc nói:
- Tôi có thể trả tiền cho cậu, đội trưởng Dương, tôi có chừng mấy ngàn vạn.
Dương Gian nói:
- Dì Trần, chuyện này cũng không phải là chuyện tiền bạc. Chẳng lẽ dì lại không hiểu điều mà tôi đang nói? Biến số quá lớn, nếu có thể cứu được người mà không cần phải xác minh những yếu tố xung quanh, không cần tôi phải ra tay, tổng bộ chắc chắn sẽ cứu người trước.