Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1266 - Chương 1266: Cự Tuyệt

Chương 1266: Cự Tuyệt

Hắn cảm thấy mẹ của Hùng Văn Văn không hiểu điều mà hắn đang nói.

Có lẽ đã hiểu, nhưng vẫn muốn cầu xin hắn.

Trần Thục Mỹ cắn môi rồi nói:

- Chỉ cần đội trưởng Dương đồng ý đi cứu Văn Văn. Tôi nguyện ý làm bạn... Bạn gái của đội trưởng Dương.

Cô ta định nói là làm nữ nhân của hắn, nhưng trong lòng có chút rụt rè không thể mở miệng được, nên chỉ có thể nói là bạn gái.

Nhưng với cái tuổi này của cô ta, việc làm bạn gái của Dương Gian có ý nghĩa gì chắc cô ta cũng biết.

Nhưng vì Hùng Văn Văn, Trần Thục Mỹ dám đánh bạc, cái gì mà tôn nghiêm, rụt rè, tất cả đều không cần.

Lúc này trên khuôn mặt không biểu tình của Dương Gian, khóe miệng nhịn không được phải giật giật mấy cái.

- Dì Trần, dù không cần nói ra những lời này. Dì nói như vậy sẽ chỉ càng khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn thôi. Nếu tôi không đi cứu người thì có phải là tôi quá vô tình, quá máu lạnh, nhát gan, nhu nhược? Còn nếu đi cứu, sau này bị truyền ra ngoài chẳng phải là sẽ bị người khác cười chê, nói tôi thèm thân thể của dì, là hạng người thấp hèn hay sao?

- Trên thực tế, loại người như chúng tôi đã không còn lại mấy ai cảm thấy hứng thú đối với phụ nữ nữa? Nếu còn hứng thú thì dì nghĩ đi, với khả năng của chúng tôi còn thiếu phụ nữ hay sao?

Thú thực, mẹ của Hùng Văn Văn, Trần Thục Mỹ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, thành thục. Tính cách lại ôn nhu, mặc dù tuổi tác đã hơn ba mươi nhưng đối với thời đại hiện giờ thì ba mươi chưa là gì cả. Vẫn là một người trẻ trung, vô cùng dụ hoặc.

Nếu ở trong tình huống bình thường, chắc chắn số lượng người theo đuổi cô ta sẽ không hề ít.

Chỉ là, bản thân cô ta khá bất hạnh, Con trai của cô ta, Hùng Văn Văn là ngự quỷ nhân. Điều này khiến cho bản thân cô ta gián tiếp có

dính líu đến thế giới linh dị.

Đây là một thế giới cực kỳ đáng sợ và tàn khốc, chết chóc ở trong thế giới này đã trở thành một chuyện bình thường như cơm bữa.

Ở trong thế giới này, một người phụ nữ xinh đẹp không có bất cứ giá trị nào cả. Bởi vì phần lớn ngự quỷ nhân đều đã không còn là một người bình thường nữa. Mà thân thể của bọn họ đã bị lệ quỷ ăn mòn, dần dần sẽ trở nên lãnh đạm, không còn tình cảm, dục vọng của bọn họ cũng bị như vậy.

Đương nhiên, không riêng gì phụ nữ xinh đẹp, mà những người đàn ông đẹp trai gì đó cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.

Lúc này Trần Thục Mỹ nắm chặt hai tay, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Trên mặt cô ta vừa thẹn vừa khổ sở. Vừa rồi bản thân cô ta đã đánh đổi hết mọi thứ, thậm chí buông bỏ cả tôn nghiêm của một người phụ nữ, mặt dày mày dạn đi cầu xin người đội trưởng Dương. Không nghĩ người ta lại cự tuyệt một cách vô tình.

Bình thường vẻ đẹp và dáng người chính là thứ mà Cô ta cảm thấy kiêu ngạo nhất, nhưng hiện tại trong mắt người thanh niên trẻ tên Dương Gian này, chúng lại không có một chút hấp dẫn nào.

Thậm chí, nó còn không hứng thú bằng ly trà ở trên bàn.

Nhưng cô ta không còn cách nào khác, bởi vì Trần Thục Mỹ không quen biết nhiều người ở trong thế giới kinh dị nên không nhờ cậy được ai. Chỉ có một mình Dương Gian là trước kia từng gặp mặt, hơn nữa còn có số điện thoại liên lạc.

Dương Gian cảm thấy có lẽ cách nói chuyện của bản thân hơi khó nghe một chút. Đồng thời nhìn thấy bộ dạng trầm mặc, xấu hổ của Trần Thục Mỹ, liền nói:

- Tôi có thể cho dì số điện thoại của Tào Duyên Hoa. Ông ta là phó bộ trưởng của tổng bộ. Dì nói chuyện với ông ta chắc sẽ có một chút tác dụng. Còn tôi, vẫn là câu nói lúc nãy, tôi không thể mạo hiểm tính mạng của bản thân vì Hùng Văn Văn khi chưa biết nó vẫn còn sống hay đã chết.

- Nếu là nhiệm vụ khác, tôi sẽ cân nhắc việc Hùng Văn Văn có được năng lực dự đoán mà giúp di chuyện này. Nhưng hiện tại Hùng Văn Văn đang tham gia vào chuyện linh dị của quỷ họa, nó cực kỳ nguy hiểm... Cho nên, dì Trần, chuyện hôm nay liền dừng lại ở đây đi.

- Tôi sẽ coi như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Dương Gian ghi ra số điện thoại của Tào Duyên Hoa, để Trần Thục Mỹ gọi điện thoại tìm hắn ta. Tuy nhiên hắn không thể biết được việc này có tác dụng hay không.

- Được rồi, tôi đi đây.

Thái độ của hắn cực kỳ kiên quyết, không thể nào thay đổi. Chỉ lưu lại số điện thoại, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trần Thục Mỹ nhìn chằm chằm vào dãy số điện thoại ở trên bàn, sau đó tỏ ra không để tâm đến.

- Tôi, để tôi tiễn cậu, đội trưởng Dương.

- Nếu bên phía Hùng Văn Văn có tin tức, dì có thể gọi điện báo cho tôi biết một tiếng. Ngoài ra tôi còn biết được một con đường khác để rời đi khỏi thế giới của quỷ họa. Nếu bọn họ bị lạc đường thì có thể tìm tôi.

Lúc chuẩn bị rời đi, Dương Gian đưa ra một chút trợ giúp nho nhỏ.

Thú thực những trợ giúp này có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Mỗi một bức tranh đều đại diện cho một cổng ra vào, ở bên phía tổng bộ có ít nhất là 5 bức tranh sơn dầu. Điều này có nghĩa là bọn họ có đến năm lối ra, bức tranh ở trong tay hắn không có quá nhiều tác dụng.

Trần Thục Mỹ gật đầu nói:

- Được rồi, cảm ơn cậu, đội trưởng Dương.

Mặc dù Dương Gian từ chối, không giúp cô ta cứu Con. Nhưng cô ta cũng không vì thế mà tức giận hay sản sinh lòng oán hận. Ngược lại còn tỏ ra khách khí hơn so với lần gặp mặt trước đó.

Trong lòng Trần Thục Mỹ cũng biết, yêu cầu của cô ta có chút ép buộc. Bởi vì nhiệm vụ lần này đúng là nguy hiểm. Nếu không trước khi rời đi, Hùng Văn Văn sẽ không cố ý để lại số điện thoại cầu cứu. Có lẽ trước khi đi, Hùng Văn Văn đã dự cảm được nguy hiểm. Chỉ trách là lúc đó Cô ta không kiên trì cự tuyệt yêu cầu của Lý Quân.

Hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã muộn.

Chứng kiến khuôn mặt tiều tụy, thất thần của Trần Thục Mỹ, Dương Gian cũng không nói gì nhiều, chỉ liếc nhìn một chút, sau đó quay đầu rời đi.

Thú thực, chuyện của Hùng Văn Văn chính là chuyện mà sớm muộn gì cô ta cũng sẽ phải trải qua.

Bình Luận (0)
Comment