"Tuy nhiên, việc Hùng Văn Văn bị mất liên lạc chứng tỏ chuyện kinh dị của quỷ họa bắt đầu trở nên phức tạp... Hẳn là mình nên nhanh chóng rời khỏi đây. Không nên ở lại thành phố này thêm nữa.”
Khi di chuyển ở trên đường, trong đầu Dương Gian âm thầm suy nghĩ về chuyện linh dị của quỷ họa.
Hiện tại hắn đã từ chức, nên có rất nhiều chuyện hắn không cần phải chịu trách nhiệm. Mệnh lệnh của tổng bộ cũng sẽ không rơi xuống đầu của hắn.
Mặc dù việc này sẽ khiến hắn mất đi rất nhiều quyền lợi, nhưng cũng bớt đi không ít chuyện phiền phức. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn chuyện linh dị của quỷ họa sẽ lại rơi ở trên đầu của hắn, kiểu gì tổng bộ cũng phải hắn đi xử lý.
"Trước khi rời khỏi này này, mình vẫn còn cần phải hoàn thành một số việc.”
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích.
Không bao lâu sau, hắn bắt được một chiếc xe taxi, sau đó nói với tài xế:
- Đến khách sạn Bình An.
Nếu đã muốn đi thì hắn chắc chắn sẽ không thể đi một mình được. Dương Gian quyết định sẽ hoàn thành việc xác nhận danh sách các thành viên trong đội và mang mấy vị ngự quỷ nhân rời đi khỏi đây.
Không lâu sau.
Hắn lại tiếp tục đi vào khách sạn bình an một lần nữa, lúc nãy hắn đã gọi điện thoại cho mấy người rồi.
Lúc này ba người Hoàng Tử Nhã, Trương Lôi, Vương Giang, đã ngồi chờ hắn ở trong đại sảnh của tầng một.
Hoàng Tử Nhã thấy hắn liền giơ tay vẫy vẫy:
- Đội trưởng, ở chỗ này.
Dương Gian đi qua, sau đó nói thẳng:
- Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Hai ngày này tôi đã xử lý xong chuyện của mình, sắp tới tôi sẽ trở về thành phố Đại Xương. Trước đó hẳn là mọi người đã bàn bạc qua về việc tổ đội rồi chứ. Lúc này ở trong tay của tôi có mấy danh ngạch, có thể thể để cho mấy người gia nhập vào trong đội ngũ của tôi. Nhưng đổi lại quyền hạn của mấy người ở bên phía tổng bộ sẽ bị cắt giảm.
- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày hôm nay tôi sẽ rời đi khỏi đây. Nên nếu có suy tình gì thì mấy người nghĩ nhanh nhanh một chút, cho tôi một câu trả lời chắc chắn.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Đương nhiên là tôi sẽ đi theo chân của đội trưởng đi đến thành phố Đại Xương. Tôi không muốn bị tổng bộ phân phối nhiệm vụ, chúng quá nguy hiểm. Nói không chừng lúc nào đó tôi sẽ chết mất.
Sau khi trở thành ngư quỷ nhân, mục đích của cô ta cũng giống như Dương Gian, chỉ vì sống sót. Lần này đến thành phố Đại Kinh cũng chỉ vì cô ta muốn thử xem có thể giải quyết được vấn đề lệ quỷ khôi phục hay không.
Hiện tại Hoàng Tử Nhã đã coi như tạm thời giải quyết được vấn đề của bản thân, đương nhiên cô ta sẽ không tiếp tục chờ đợi nữa.
Lúc này, anh bạn sinh viên đại học Vương Giang khẽ suy tư. Dường như đang do dự, mặc dù hắn ta thừa nhận năng lực của Dương Gian rất mạnh. Là một người đội trường hợp cách, nhưng nếu vì vậy mà vứt bỏ đi thân phận người phụ trách của một tòa thành thị để chạy tới thành phố Đại Xương làn đội viên. Trong lúc nhất thời, điều này khiến cho hắn ta không thể tiếp nhận được.
Hắn ta hỏi:
- Nếu tôi đi đến thành phố Đại Xương, vậy thân phận người phụ trách kia của tôi có được bảo lưu lại không?
Dương Gian nói:
- Hẳn mấy người cũng đã điều tra qua tư liệu của tôi rồi chứ. Tình huống của tôi khá đặc thù, mặc dù là đội trưởng nhưng chỉ là treo cái tên mà thôi. Địa phương quản lý của tôi rất nhỏ, chính là phụ trách an toàn cho thành phố Đại Xương. Nếu là đội trưởng khác, trong tay bọn họ chắc chắn sẽ có thành thị dư thừa để chia cho cậu.
Hoàng Tử Nhã bĩu môi nói:
- Vương Giang, vậy mà cậu còn muốn làm người phụ trách. Cậu không biết làm người phụ trách của một tòa thành thị là một việc nguy hiểm hay sao?
Vương Giang trầm mặc không nói.
Hắn ta vẫn không nỡ từ bỏ địa vị làm người phụ trách của một thành thị. Dù sao mục đích khi đến thành phố Đại Xương của hắn ta cũng là vì điều này. Vốn dĩ ban đầu điều này cũng không có xung đột với đội ngũ của Dương Gian. Dù sao địa bàn quản lý của một đội trưởng cũng rất rộng, khá nhiều thành thị, nên việc phân chia cho hắn ta phụ trách một thành thị cũng không phải là chuyện gì to tát.
- Trương Lôi, còn cậu thì sao?
Dương Gian không có nói thêm gì với Vương Giang.
Người mà hắn coi trọng chính là Trương Lôi.
Năng lực cá nhân của tên này rất khủng bố, nhưng đổi lại cũng sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Trương Lôi nói:
- Hiện tại tôi sống không được lâu nữa, trừ phi nghĩ ra cách khống chế con quỷ thứ hai.
Ở trước ngực của hắn ta, quần áo hơi hở ra một chút, lộ ra ở bên trong là một khuôn mặt người cực kỳ đáng sợ. Ở bên cạnh có thể nhìn thấy tứ chi khá mơ hồ. Giống như có một cỗ thi thể đang mọc ở trước ngực của hắn ta vậy.
Nếu cứ tiếp tục như này nữa, chẳng mấy chốc Trương Lôi sẽ phải chết. Thân thể hắn ta sẽ trở thành chất dinh dưỡng để thai nghén nên
con quỷ này.
Dương Gian nói:
- Năng lực của cậu quá mạnh. Khống chế quỷ càng mạnh, ngạ quỷ nhân sẽ chết càng nhanh. Thời gian trở thành ngữ quỷ nhân của cậu không dài, đồng thời cũng không có dùng năng lực lệ quỷ linh tinh. Nhưng tốc độ khôi phục của lệ quỷ nhanh như vậy đã nằm ngoài dự đoán của tôi... Muốn khống chế con quỷ thứ hai thì cậu cần phải xin với tổng bộ, đồng thời sau khi được tổng bộ thông qua cậu lại phải chờ thêm một đoạn thời gian để họ sắp xếp và tìm kiếm lệ quỷ thích hợp.
- Theo lý mà nói, cậu không thể nào chờ đợi kịp.
Trương Lôi hút thuốc, cau mày nói:
- Tôi biết, lúc đầu có lẽ còn có thể chờ kịp. Thế nhưng chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ xảy ra ở trong căn cứ huấn luyện đã phá vỡ kế hoạch của tôi. Tình hình hiện tại của tôi còn ác liệt hơn cả tưởng tượng. Với lại tối hôm qua, lúc tôi đang nằm ngủ, tôi đã cảm giác được Con quỷ ở trước ngực đang giãy dụa. Dường như nó muốn thoát khỏi khống chế.
- Nửa tháng sau, tôi chắc chắn sẽ bị quỷ chết vào một ngày nào đó. Mặc dù tôi rất muốn đi đến thành phố Đại Xương, rời xa những chuyện thị phi này. Tuy nhiên, với bộ dạng hiện tại của tôi chỉ sợ là đi không nổi.
Nói xong, Trương Lôi thở dài bất đắc dĩ.