Mục đích đến đây của hắn ta là vì giải quyết vấn đề lệ quỷ khôi phục. Trở thành người phụ trách cũng là vì lập công lao để xin danh ngạch khống chế lệ quỷ thứ hai.
Dương Gian nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Hiện tại trong tay của tôi đang có một danh ngạch khống chế quỷ, có thể tặng cho cậu. Cậu cứ gọi điện thoại cho Vương Tiểu Minh, cứ bảo đấy là điều kiện của tôi là được.
Trước đó Vương Tiểu Minh từng đồng ý cho hắn ba điều kiện, hiện tại hắn quyết định để cho Vương Tiểu Minh giúp Trương Lôi giải quyết vấn đề lệ quỷ khôi phục.
Chỉ cần thành Công, Trương Lôi sẽ là một người đồng đội cực kỳ mạnh mẽ. Trương Lôi tỏ ra có chút kinh ngạc nhìn hắn.
- Điều này, liệu còn có kịp không?
Dương Gian nói:
- Cứ thử đi, nếu cậu chết thì coi như thôi. Nếu sống sót cứ đến thành phố Đại Xương tìm tôi.
Trên khuôn mặt giống người chết của Trương Lôi lộ ra một chút kích động, hắn ta vội vàng đứng dậy và nói:
- Cảm ơn anh, Dương Gian, không, đội trưởng.
Dương Gian nói:
- Không có việc gì, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Vương Giang ở bên cạnh chứng kiến hết toàn bộ, nhất thời trong lòng có chút hâm mộ.
Một danh ngạch khống chế lệ quỷ thứ hai, vậy mà Dương Gian bảo đưa là đưa. Việc này cũng thực sự hào phòng. Vì thế hắn ta mặt dày mày dạn nói:
- Đội trưởng, anh có thể phân cho tôi một cái danh ngạch không?
Dương Gian nhìn hắn ta rồi nói:
- Trong tay tôi chỉ có một danh ngạch thôi nên cậu tự nghĩ cách đi. Với lại cậu cũng không phải là thành viên trong đội của tôi.
Từ chối rất trực tiếp.
Vương Giang giật mình một chút, hậm hực cúi đầu xuống nhưng vẫn không muốn từ bỏ. Hắn ta nói tiếp:
- Vậy hiện tại tôi gia nhập cũng không muộn mà.
Dương Gian trực tiếp cự tuyệt.
- Không cần, cậu thích hợp trở thành người phụ trách của một thành phố hơn là đội viên của tôi.
Trong việc tìm đồng đội, năng lực chỉ là một trong các điều kiện mà thôi. Còn điểm quan trọng nhất chính là sự tin cậy.
Trước đó Vương Giang ra sức từ chối, do dự hơn nửa ngày. Loại người này có quá nhiều tâm tư, nên Dương Gian không muốn.
Dương Gian không thèm quan tâm đến Vương Giang, mà hỏi hai người còn lại.
- Đúng rồi, Phùng Toàn đâu. Hình như hắn ta biến mất một đoạn thời gian rồi nhỉ. Đã đi đâu rồi?
Hắn nhớ rõ, lúc trước Phùng Toàn rời đi để tìm kiếm Đồng Thiến.
Kết quả là hiện tại cả hai người đều không có tin tức. Theo lý mà nói, tìm người cũng không cần lâu như vậy. Dù sao Động Thiên cũng ở bên trong thành phố này. Hiện tại hắn sắp sửa rời khỏi thành phố này. Phùng Toàn và Đồng Thiên chắc chắn là hai người đồng đội không thể thiếu của hắn.
Một người là ngư quỷ nhân lâu năm, kinh nghiệm phong phú.
Người còn lại chính là dị loại được Dương Gian tạo ra dựa theo phương pháp của tấm da nâu.
Trương Lôi và Hoàng Tử Nhã cùng lắc đầu.
- Không biết.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Đội trưởng, anh gọi điện thoại hỏi thử xem sao?
Dương Gian nói:
- Điện thoại di động của tôi bị mất. Nên tạm thời không liên lạc được với hắn ta. Hai người dùng điện thoại di động định vị xem vị trí của Phùng Toàn đang ở đâu. Tôi sẽ đích thân đến tìm hắn ta.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Không thành vấn đề, cứ để đó cho em.
Cô ta nhanh chóng lôi điện thoại di động định vị vệ tinh ra, sau đó định dò tìm vị trí, nhưng không thành công.
- Quyền hạn của em không đủ, không thể định vị quá xa.
Dương Gian nói:
- Gọi điện cho lên lạc viên của cô đi, bảo với người đó là Dương Gian tôi muốn tìm Phùng Toàn. Gửi địa chỉ hiện tại của hắn ta cho tôi.
Hoàng Tử Nhã gật đầu nhanh chóng làm theo.
Phải nói là hiệu suất làm việc của tổng bộ cực kỳ cao. Chỉ một lát sau, địa chỉ đã được gửi đến điện thoại di động của Dương Giang
- Được rồi, tôi đã nhận được địa chỉ, tôi đi đây.
Dương Gian kiểm tra địa chỉ một chút, nhất thời hắn khẽ nhíu mày.
Bởi vì địa chỉ đã thay đổi, hiện tại Phùng Toàn không còn ở trong thành phố nữa, mà là một huyện nhỏ nằm gần thành phố Đại Kinh.
Hoàng Tử Nhã hất nhẹ mái tóc dài đen nhánh, sau đó đứng dậy khỏi ghế sô pha, cười nhẹ rồi nói.
- Đội trưởng, anh có muốn em đi cùng với anh không? Dù sao hiện tại em cũng không có việc gì làm. Với lại em cũng muốn gặp mặt Đồng Thiến một lần.
Dương Gian gật đầu nói:
- Được. Đến khi tìm được Phùng Toàn và Đồng Thiến, chúng ta sẽ trực tiếp rời khỏi đây luôn. Trương Lôi, cậu nhanh chóng liên lạc với Vương Tiểu Minh để xử lý tình hình của bản thân đi. Nhớ là làm nhanh lên.
- Tôi cũng sợ chết mà. Anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ lập tức liên hệ với giáo sư Vương.
Nói xong, Trương Lôi lập tức kết nối với liên lạc viên của hắn ta.
Vẫn như lúc đến đây, Dương Gian cực kỳ tiết kiệm trong việc sử dụng năng lực lệ quỷ, mà quyết định ngồi xe taxi.
- Bác tài, làm ơn đưa chúng tôi đến huyện Tiểu An.
Người tài xế taxi nghe xong, vội vàng nói:
- Xa thế? Không đi, không đi, chở mấy người qua đó chắc chắn khi đi về xe sẽ để trống, không có khách, lỗ vốn, hai người kiếm xe khác
Dương Gian nói ra:
- Tôi trả một vạn, có chở không?
Tài xế taxi lập tức đáp:
- Lên xe.
Ở trên xe, Hoàng Tử Nhã vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, cuối cùng nhịn không được phải hỏi.
- Lúc nãy vì sao anh lại đưa cho Trương Lôi một danh ngạch khống chế lệ quỷ mà không do dự gì hết vậy? Hắn ta quan trọng như vậy
sao?
Dương Gian nhìn khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ xe.
- Đó là quyết định của tôi, cô không cần hỏi nhiều làm gì.
Hoàng Tử Nhã bĩu môi nói:
- Không nói thì thôi.
- Đúng, vậy đứa bé Hùng Văn Văn kia sao rồi? Sao em không thấy nó đâu cả. Không phải anh cực kỳ coi trọng đứa bé Hùng Hài Tử này hay sao. Có nó sức mạnh của đội ngũ chúng ta sẽ được tăng lên một bước khá lớn.
Dương Gian nghĩ một lúc rồi nói:
- Nó đã bị Lý Quân mang đi. Khả năng lúc này đã... Chết rồi.
Hoàng Tử Nhã kinh ngạc nói:
- Lý Quân dám cướp người từ tay của anh?
Dương Gian liếc Cô ta một cái:
- Không phải Lý Quân, mà là mẹ của Hùng Văn Văn cự tuyệt tôi. Sau đó lại bị Lý Quân thuyết phục. Cho nên mới gia nhập vào đội của Lý Quân. Vừa rồi tôi mời từ nhà của Hùng Văn Văn đến đây.