Hoàng Tử Nhã hỏi:
- Mẹ của nó hối hận?
- Đương nhiên.
Dương Gian nói:
- Quan niệm của Lý Quân và tôi không hề giống nhau. Mục đích của tôi chỉ là vì sống sót tốt hơn, còn hắn ta lại vì tổng bộ mà bất kể sinh tử, đi xử lý những chuyện khó khăn. Cho nên khi Hùng Văn Văn đi theo hắn ta sẽ chết rất nhanh. Sớm muộn gì mẹ của nó cũng sẽ phải hối hận, chỉ không ngờ được là chuyện này lại đến nhanh như vậy.
Hoàng Tử Nhã thở dài một hơi rồi nói:
- Tiếc thật, lúc trước mẹ của Hùng Văn Văn đồng ý cho nó đi theo anh thì hay rồi.
Dương Gian nói:
- Có gì đáng tiếc đâu. Dù đi theo tôi cũng chưa chắc đã thực sự được an toàn.
Trong khi hai người nói chuyện với nhau, người tài xế taxi có biểu hiện lén lén lút lút. Người này lén nhìn qua gương chiếu hậu để nhìn ra phía sau, ánh mắt luôn dừng lại ở trên người của Hoàng Tử Nhã. Dường như người này bị vẻ đẹp, sự kinh diễm của cô ta hấp dẫn. Điều này khiến cho hắn ta không thể tập trung lái xe, có không ít lần thiếu chút nữa là tông phải đít xe phía trước.
Hoàng Tử Nhã quay đầu, mỉm cười, nói với người tài xế:
- Anh tài xế, có phải anh chưa từng thấy người nào đẹp như tôi đúng không? Tuy nhiên, anh mà lái xe như vậy là đội trưởng của tôi sẽ không vui đâu. Cho nên làm phiền anh chăm chú lái xe một chút, dù sao tôi cũng không muốn ở trên đường xảy ra tai nạn gì đó đâu.
Nhìn qua thì thấy đây giống như một lời nhắc nhở, nhưng trên thực tế đây lại là lời cảnh cáo.
Khuôn mặt mo của người tài xế đỏ ửng, vội vàng xin lỗi.
- Khụ khụ, xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Hoàng Tử Nhã lại nói:
- Đội trưởng, anh nhìn chằm chằm ở ngoài cửa sổ làm gì vậy? Có gì ngoài đó hay sao? Từ lúc lên xe đến giờ anh luôn nhìn ở ngoài đấy. Chẳng lẽ em còn không hấp dẫn bằng mấy tòa nhà ở ngoài kia hay sao?
Dương Gian nhíu mày nói:
- Thành phố này bắt đầu trở nên không thích hợp. Buổi sáng ngày hôm nay cũng vậy. Hiện tại loại cảm giác này đang càng ngày càng mãnh liệt.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Thật không? Sao em không có cảm giác gì hết vậy? Cũng chỉ là bầu trời hơi u ám thôi. Nhưng hiện tại đang là giữa mùa đông, thời tiết như vậy cũng bình thường mà.
Ánh mắt Dương Gian chợt ngưng tụ.
- Tòa nhà cao ốc ở phía trước, trên tầng thứ mười ba, cửa sổ cuối cùng phía bên trái. Cô nghiêm túc nhìn xem đi.
Hoàng Tử Nhã tò mò tiến lại gần, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà kia.
Đây là một tòa cao ốc dùng để buôn bán như các tòa cao ốc khá.
Lúc này ở trên tầng thứ mười ba của tòa nhà đang có mấy chiếc cửa sổ bằng kính được mở ra. Ở bên trong cửa sổ cuối cùng phía bên trái đang đứng một người khá mơ hồ. Ngay từ đầu, Hoàng Tử Nhã còn tưởng là do thị lực của bản thân không tốt nên không thể thấy rõ bộ dạng của người này. Tuy nhiên sau khi xe taxi không ngừng chạy về phía trước. Đồng thời ở cửa sổ bên cạnh xuất hiện một người khác, thì con người của cô ta mới có rụt lại.
Mặc dù hai người chỉ cách nhau có một đoạn ngắn, nhưng Hoàng Tử Nhã có thể nhìn thấy rõ người ở bên cạnh đang mặc âu phục, đeo một gọng kính màu đen, trên tay còn cầm một ly cà phê và người này đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra phía xa xa.
Còn người đang đứng ở cửa sổ bên kia lại khá mơ hồ, không thể nào nhìn rõ ngũ quan. Cô ta chỉ nhìn thấy bộ dạng, cùng với màu sắc của quần áo, từ đó có thể đoán ra được người này là một người phụ nữ.
Với lại người phụ nữ này đang đứng yên ở trước cửa sổ, không hề nhúc nhích, giống như một bức tượng vậy. Đồng thời căn phòng ở phía sau lưng là một mảng tối tăm, không chút ánh sáng, âm trầm, quỷ dị.
Nhìn kỹ một chút, Hoàng Tử Nhã có thể thấy được một bức tranh sơn dầu cũ kỳ được lồng kính đang treo ở trên tường cạnh cửa sổ. Còn cô gái này lại giống như người ở bên trong bức tranh vậy.
Hoàng Tử Nhã che miệng, thiếu chút nữa đã la lên.
- Quỷ... Quỷ họa...
Dương Gian dựa tay vào cửa xe, đồng thời chống đầu nhìn chỗ kia.
- Hẳn không sai đâu. Lại là một bức tranh sơn dầu mới. Với lại con quỷ ở bên trong bức tranh đã đi ra. Điều này có nghĩa là thứ này đã bắt đầu xâm nhập hiện thực.
Cả người Hoàng Tử Nhã đều căng cứng, nhỏ giọng nói:
- Sao, sao có thể như thế này được? Không phải bên tổng bộ đang phải người chuyên xử lý những chuyện này hay sao?
Ở bên trong thế giới linh dị, Chuyện linh dị cấp S đã có thể trở thành một chuyện khó giải.
Những ngự quỷ nhân bị cuốn vào bên trong, chỉ riêng sống sót thôi cũng đã cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói gì đến việc xử lý chuyện này.
Là một người mới, cho nên dù có bị đánh chết Hoàng Tử Nhã cũng không dám tham dự vào chuyện như thế này.
Việc bị Cảnh sát quỷ tập kích ở trong căn cứ huấn luyện đã dọa cho cô ta sợ rồi. Đến hiện tại trong lòng còn có bóng mờ.
- Dễ xử lý như vậy thì đám ngư quỷ nhân của nước ngoài sẽ không bị đoàn diệt.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích. Hắn lập tức nhớ đến một đống thi thể nằm trong tòa nhà ở bên trong thế giới của quỷ họa.
Con quỷ quanh quẩn trên cầu thang gỗ, hay con quỷ chặn cửa ở trong phòng... Khả năng những con quỷ này chính là quỷ còn sót lại khi đám ngư quỷ nhân kia chết đi.
Chỉ cần những thứ đó đã đủ để chứng minh, lúc trước ở bên trong thế giới của quỷ họa từng phát sinh ra chuyện gì.
Hoàng Tử Nhã đột nhiên giật mình, hỏi nhỏ:
- Cho nên, nhìn qua thì thấy chuyến đi này của chúng ta là đang tìm Phùng Toàn và Đồng Thiến. Nhưng thực chất là đang lén chuồn đi phải không?
Cô ta cảm thấy người đội trưởng này của cô ta thật thông minh.
Ngay cả cái cớ tốt như vậy cũng lấy ra được.
Dương Gian nhìn cô ta một cái rồi nói:
- Sao có thể nói là chuồn được. Lần này tới đây tôi đã xuất không ít sức lục. Chuyện ở trong căn cứ huấn luyện là do tôi xử lý, lần trước Vương Tiểu Minh thực hiện hành động giam giữ quan tài quỷ nhưng bị nhốt cũng là do tôi đi cứu người. Sau này tôi còn đi xử lý mấy bức tranh sơn dầu nữa... Cho nên lần này phải đến lượt bọn họ ra sức thì mới được coi là công bằng.