Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1270 - Chương 1270: Cảnh Báo Miêu Tiểu Thiện

Chương 1270: Cảnh Báo Miêu Tiểu Thiện

- Là một người đội trưởng, nếu không tham gia xử lý mấy chuyện kinh dị cấp S, thì sao chứng minh được năng lực cho người khác phục được? Theo tôi thấy lần sau đám người Tào Dương, Lý Nhạc Bình, Liễu Tam chắc chắn sẽ trốn không thoát. Nếu không phải Khương Thượng Bạch đã bị tôi xử lý, thì lần này việc xử lý quỷ họa cũng sẽ rơi lên đầu của hắn ta.

Cho nên, lần này hắn chuồn đi, nhưng chuồn một cách khí khái, không có chút ngại ngùng nào.

- Anh nói có lý.

Hoàng Tử Nhã cười híp cả hai mắt.

- Cho nên nói lần này tôi được hưởng xài từ đội trưởng rồi?

Dương Gian khẽ lắc đầu, rồi nói:

- Không nên nói như vậy. Bởi vì bất kể chuyện này có như thế nào đi nữa, nó cũng không bao giờ rơi lên đầu đám người mới như các cô. Tổng bộ không ngu như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ phải ngạ quỷ nhân đỉnh phong đi xử lý.

- Chờ một lát, để tôi gọi điện thoại.

Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền cầm điện thoại di động và nhấn nút gọi.

Người Dương Gian muốn gọi chính là Miêu Tiểu Thiện.

Lúc này.

Miêu Tiểu Thiện đang cùng mấy người bạn cùng phòng là Lưu Tử và Tôn Vu Giai ngồi ở trong phòng ngủ chơi bài đấu địa chủ để giết thời gian. Bởi vì chuyện lần trước, cho nên trường không thể không cho bọn họ nghỉ học một quãng thời gian. Vì thế gần đây mấy người này rất nhàn nhã. Ban đầu bọn họ định rủ nhau xuống sân thể dục đánh cầu lông, nhưng vì khí trời không được tốt nên đã bị hủy.

- Tút tút tút.

Đúng lúc này điện thoại di động của Miêu Tiểu Thiện bất chợt đổ chuông.

- Là Dương Gian, mau nghe đi, là Dương Gian gọi điện thoại đến.

Lưu Tử ở gần điện thoại, nên khi nó đổ chuông cô ta có thể thấy được tên người gọi ở trên màn hình. Khi thấy người gọi là Dương Gian, cô ta lập tức kinh hô, sau đó vứt xấp bài ở trong tay xuống, kích động cầm điện thoại di động lên.

- Mau, mau nói với Dương Gian là tôi và Tôn Vu Giai muốn mời hắn ăn cơm. Còn nữa, tôi muốn mời hắn qua thành phố này đi du lịch

một vòng...

Miêu Tiểu Thiện nhận lấy điện thoại di động, khẽ chau mày:

- Trước đó Dương Gian cũng từng nói với tôi, bình thườngt hắn sẽ không gọi điện cho tôi. Nên lần này gọi điện chấc chắn là có chuyện gì đó quan trọng. Việc hẹn ăn cơm tốt nhất là không nên nói.

Lưu Tử nói:

- Chỉ là muốn một cơ hội thôi. Nếu có thì cậu cứ nói, không thì thôi.

Tôn Vu Giai ở một bên tỏ ra hơi xấu hổ.

- Lần trước là Dương Gian đã cứu tôi, nên tôi muốn cảm ơn hắn một chút.

- Tuy nhiên, Miêu Tiểu Thiện, cậu cũng đừng có hiểu lầm. Tôi chỉ là muốn cảm ơn hắn thôi, không có ý gì khác.

Miêu Tiểu Thiện khẽ xuyt một tiếng:

- Tôi nhận điện thoại.

Ngay lập tức, ở trong điện thoại truyền ra tiếng của Dương Gian:

- Là tôi, Dương Gian đây.

Miêu Tiểu Thiện nhẹ giọng đáp:

- Ừm, tôi biết.

- Dương Gian, cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì không?

- Đúng là có chút việc.

Dương Gian nói:

- Tôi không muốn nhìn thấy cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên tôi muốn đề nghị với cậu. Trong vòng hai ngày này, tốt nhất là cậu nên rời khỏi trường học, xin phép nghỉ cũng được, hay bỏ học cũng không sao. Nhưng tốt nhất cậu nên rời đi khỏi thành phố này. Cậu có thể trở về thành phố Đại Xương, cũng có thể đi thăm họ hàng thân thích gì đó. Tóm lại, cậu không được ở lại ở trong trường học. Chờ đến khi một ít chuyện kết thúc thì hãy quay trở lại.

Hắn cho rằng con quỷ bên trong bức họa đã xâm nhập xong những khu vực hẻo lánh trong thành phố. Nói cách khác từ giờ trở đi bất cứ chỗ nào ở trong thành phố cũng sẽ có nguy cơ gặp phải nguy hiểm.

Mặc dù Dương Gian đã xử lý bức tranh ở trong trường học. Nhưng chưa thể chắc chắn rằng sẽ không có bức tranh khác xuất hiện ở chỗ

này.

Miêu Tiểu Thiện có chút kinh ngạc.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

Dương Gian nói:

- Không biết, có lẽ nó sẽ không nghiêm trọng như tưởng tượng của tôi. Tuy nhiên tôi chỉ muốn nói trước cho cậu sớm đề phòng mà thôi. Ngoài ra, ngày hôm nay tôi sẽ rời khỏi thành phố này. Nếu chỗ của cậu mà có xảy ra chuyện gì, chưa chắc tôi đã đến kịp thời. Đúng rồi, nhớ cất ngọn nến kia cho tốt, khi gặp phải nguy hiểm, nó có thể cứu mạng cậu.

Miêu Tiểu Thiện gật đầu nói:

- Được rồi, tôi đã biết. Trong hai ngày này tôi sẽ thu dọn đồ đạc, xin phép nghỉ rồi rời khỏi đây.

- Vậy trước tiên cử như thế đi.

Nói xong, Dương Gian liền cúp điện thoại ngay lập tức.

Lưu Tử mở to hai mắt, tò mò hỏi:

- Sao rồi, Dương Gian nói cái gì vậy?

Miêu Tiểu Thiện có chút bất an nói:

- Dương Gian bảo tôi nên rời khỏi trường học, rời thành phố này, qua chỗ khác chờ đợi một đoạn thời gian. Cậu ta sợ chỗ này sẽ phát sinh nguy hiểm, với lại hiện tại cậu ta cũng định rời khỏi đây.

- Cái gì? Vậy cậu còn đứng đây làm gì nữa, mau tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc đi.

Lưu Tử hoảng sợ, lập tức nhảy dựng khỏi giường. Sau đó vội vàng tìm điện thoại để gọi cho người nhà.

Đây chính một tin tức cực kỳ quan trọng.

Tôn Vu Giai ở bên cạnh có chút thấp thỏm nói:

- Chúng ta có nên xin phép trường không, chứ nghỉ ngang thế này không tốt đâu.

Lưu Tử nói:

- Cứ rời đi trước đã rồi lại xin sau. Dù sao hiện tại chúng ta cũng không có đi học, nên chả sao đâu.

Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu:

- Cậu nói có lý, tuy nhiên hai người đã nghĩ kỹ chưa.

Lưu Tử lập tức nói:

- Nghĩ kỹ rồi. Nhà tôi có mua một căn biệt thự ở thành phố gần đây. Bình thường không có ai ở, hiện tại chúng ta có thể qua đó tạm trú một thời gian ngắn. Miêu Tiểu Thiện, cậu cũng không cần về nhà, cứ đi cùng với tôi. Điều này cũng giúp chúng ta dễ chiếu cố cho nhau hơn...

Cô ta cảm thấy, bất kể thể nào cũng phải đi chung với Miêu Tiểu Thiện, nếu không trong lòng cô ta sẽ cảm thấy không yên tâm.

Ai bảo đằng sau lưng của Miêu Tiểu Thiện có một vị đại nhân vật như vậy chứ.

Ở trên xe, Hoàng Tử Nhã cười hỏi:

- Nhìn không ra anh lại còn biết quan tâm người khác như vậy đấy. Vừa rồi tôi có nghe được giọng của một cô gái, là bạn gái của anh sao, đội trưởng?

Dương Gian nói:

- Không phải, chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment