Sắc mặt Phùng Toàn rất bình tĩnh, không cảm thấy việc tắm rửa là cần thiết chút nào.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Hình tượng, chú ý hình tượng một chút. Đội ngũ chúng ta còn phải đi ra ngoài gặp gỡ người khác. Với bộ dạng này của anh, nếu đi ra ngoài chắc chắn sẽ dù họa người ta. Người không biết còn tưởng chúng ta vừa mới đào được cô thi thể từ ngôi mộ nào đó. Nói không chừng còn gọi điện thoại báo Công an đấy.
- Cô nói cũng có chút đạo lý. Được rồi để tôi đi tắm.
Phùng Toàn gật gật đầu, sau đó đi vào trong phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa.
Bản thân hắn ta đã bị lệ quỷ ăn mòn quá sâu. Lần trước lệ quỷ đã từng khôi phục lại, nếu không phải có sự giúp đỡ của Dương Gian, tạo nên một sự cân bằng mới giữa hai con quỷ, thì hiện tại Phùng Toàn đã sớm chết rồi.
Sở dĩ hiện tại hắn ta còn sống đó là vì sợi dây cung cuối cùng còn chưa bị đứt đoạn.
Nhưng cũng chỉ còn lại sợi dây cuối cùng mà thôi.
Vì thế trạng thái hiện tại của Phùng Toàn cũng không tốt lắm. Tuy nhiên sợi dây cung kia cũng không dễ đứt như vậy. Bởi vì sự cân bằng giữa hai con quỷ vẫn còn đó, chưa bị phá vỡ.
"Ào ào..."
Phùng Toàn bắt đầu tắm rửa.
Trong khi đó, Dương Gian ngồi trên ghế sô pha và tiếp tục tự hỏi những chuyện mà hắn từng trải qua, còn có chuyện của Đồng Thiến. Bởi vì hắn thực sự không thể nào nghĩ ra được ai có thể bắt cóc được Đồng Thiến đồng thời ép cho Phùng Toàn phải tự vệ.
"Chẳng lẽ là một số gia hỏa nguy hiểm vô danh nào đó?”
Cuối cùng hắn chỉ có thể kết luận như vậy. Chuyện linh dị xảy ra rất nhiều ở trên thế giới, nên số lượng ngự quỷ nhân cũng không ít. Vì thế ở trong số ngư quỷ nhân đó có tồn tại một số kẻ điên cũng không hề hiếm lạ.
Hoàng Tử Nhã đột nhiên hỏi.
- Đội trưởng, hiện tại chúng ta đã tìm ra Phùng Toàn rồi. Tiếp theo chúng ta sẽ trở về thành phố Đại Xương, hay ở lại đây tiếp tục tìm kiếm Đồng Thiên?
Dương Gian lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nói:
- Đương nhiên là đi tìm Đồng Thiến. Cô ấy là một nhân vật cực kỳ đặc biệt, không thể bỏ mặc không hỏi han đến như vậy được. Nếu tôi không truy tung và tìm kiếm Đồng Thiến. Khả năng cao cô ấy sẽ bị mất tích một cách ly kỳ. Đồng thời khả năng sau này sẽ không thể tìm lại được. Tôi không muốn chuyện như vậy xảy ra.
Đương nhiên, hắn vẫn còn có một nguyên nhân khác nữa. Đó chính là thân thể mà Đồng Thiện đang sử dụng chính là của Triệu Lỗi. Nếu Đồng Thiến bị mất tích, vậy Triệu Lỗi cũng sẽ mất tích theo.
Hoàng Tử Nhã nói:
- Ngay cả Phùng Toàn cũng gặp phải nguy hiểm. Em e là chuyện này không có đơn giản như những gì chúng ta tưởng.
Dương Gian nói:
- Việc này có gì nguy hiểm đâu. So với chuyện linh dị đang xảy ra ở trong thành phố Đại Kinh, thì việc tìm người còn thoải mái và dễ dàng hơn nhiều. Nếu cô sợ thì cứ tìm một chỗ nào đó rồi trốn đi, chờ sau khi làm xong chuyện tôi sẽ gọi.
- Ai nói em sợ chứ?
Hoàng Tử Nhã nghiêm túc nói:
- Chẳng qua là em cảm thấy chúng ta nên cẩn thận một chút thì hơn. Dù sao chuyện của Đồng Thiên cũng có dính líu đến ngư quỷ nhân khác.
Dương Gian nói:
- Nhưng người vẫn dễ đối phó hơn nhiều so với quỷ.
Trong thời gian hai người đang nói chuyện, Phùng Toàn đã tắm rửa xong. Lúc này hắn ta đang đi ra khỏi phòng tắm.
- Đại ca, cậu quyết định đi tìm Đồng Thiên à?
Dương Gian hỏi:
- Còn định vị được vị trí của cô ấy không?
Phùng Toàn nói:
- Được. Tuy nhiên, hiện tại chắc chắn vị trí của tín hiệu không phải là chỗ của Đồng Thiến, mà khả năng sẽ lại là một cạm bẫy khác.
Dương Gian đứng dậy rồi nói:
- Không sao, ngược lại có cạm bẫy mới là tín hiệu tốt. Ít ra như vậy chứng tỏ chúng ta vẫn còn có manh mối. Hiện tại đang là thời điểm then chốt, nên trong mắt của tôi những chuyện kia không có là gì hết.
- Tín hiệu vẫn còn ở trong huyện Tiểu An, tôi biết chỗ này.
Lúc này, Phùng Toàn mới lôi điện thoại di động ra để xác định vị trí của tín hiệu. Dương Gian nói:
- Vậy thì tốt, hiện tại chúng ta đi qua đó luôn.
Ba người lập tức khởi hành.
Mà ngay lúc này, sương mù ở trên đường phố cũng đã nhanh chóng tan ra. Mấy người chưa rời khỏi nhà được bao xa, toàn bộ mọi thứ xung quanh đã được khôi phục lại vẻ bình thường. Giống như vừa rồi đám sương mù khác thường kia chưa từng xảy ra, những điều mà mọi người thấy chỉ là ảo giác vậy.
Ngọn nguồn của quỷ vụ là Phùng Toàn, hiện tại hắn ta đã không có việc gì nữa, nên đương nhiên sự dị thường ở chỗ này cũng sẽ biến
mất theo.
Tín hiệu điện thoại di động của Đồng Thiến nằm ở bên trong huyện Tiểu An, một khu đất trống khá biệt lập, vắng vẻ. Xung quanh chỗ này mọc đầy cỏ dại, trên mặt đất đều là đá vụn. Hiển nhiên khu vực này đã bị người ta bỏ hoang từ lâu.
Phùng Toàn đi vào bên trong mảnh đất hoang này một mình. Hắn ta quan sát bốn phía, nhưng không thấy bất cứ một ai, cũng không
phát hiện ra chuyện gì đặc biệt. Mặc dù Dương Gian và Hoàng Tử Nhã cũng đi theo, nhưng hai người không hề lộ diện.
Đây chính là đề nghị của Phùng Toàn. Hắn ta cho rằng nếu bản thân đã gặp phải tập kích, như vậy chắc chắn sẽ bị tập kích thêm một lần nữa. Việc Dương Gian và Hoàng Tử Nhã đến đây chưa bị ai biết, cũng chưa lộ mặt ra ngoài. Hắn ta nghĩ nếu che dấu sự tồn tại của hai người có lẽ sẽ tạo ra được hiệu quả ngoài tưởng tượng.
Đồng thời bởi vì Dương Gian có quỷ vực, một khi xảy ra chuyện hắn có thể xuất hiện ở bên cạnh hắn ta. Cho nên việc này cũng không ảnh hưởng gì.
- Tín hiệu ở phía bên kia.
Phùng Toàn đi đến giữa mảnh đất hoang này, con mắt ảm đạm của hắn ta khẽ chuyển động, cuối cùng ánh mắt hắn ta dừng lại ở trên một cây cột bê tông.
Lúc này ở trên cột bê tông đang treo một chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh. Vị trí của nó cực kỳ bắt mắt, giống như có người cố ý để ở đó chờ hắn ta đến vậy. Sắc mặt Phùng Toàn khẽ nhúc nhích.
“Điện thoại di động của Đồng Thiến."
Hắn ta lại quan sát thêm một lần nữa.
Không có bất cứ điều dị thường nào, mọi thứ đều diễn ra một cách bình thường. Điều này khiến cho hắn ta không thể không nghi ngờ rằng có phải ai đó đã cố ý vứt điện thoại ở đây để cho hắn ta không thể nào truy tung nữa.