Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1275 - Chương 1275: Ngự Quỷ Nhân Quen Mặt

Chương 1275: Ngự Quỷ Nhân Quen Mặt

"Việc tìm ra được điện thoại di động của Đồng Thiên là cực kỳ quan trọng. Cho dù Đồng Thiện có thật sự mất tích đi nữa, hắn ta cũng có thể dựa vào dữ liệu ở trong điện thoại di động để truy ra được những thông tin về Đồng Thiến. Ví dụ như Cô ta ấy đã đi qua những chỗ này, đã xảy ra chuyện gì..."

Hơn ai hết, Phùng Toàn hiểu rõ, chiếc điện thoại di động này không chỉ có mỗi chức năng gọi điện, định vị, mà còn có một chức năng khắc khá mạnh, đó là ghi chép.

Nhìn qua thì thấy bộ dạng của nó có hơi xấu, nhưng tính khoa học kỹ thuật ở bên trong nó là cực kỳ cao.

Phùng Toàn đi đến gần.

Hắn ta bắt đầu có chút chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh của Đồng Thiến.

Tuy nhiên, ngay khi Phùng Toàn vừa mới cầm chiếc điện thoại lên, sắc mặt hắn ta đột nhiên thay đổi.

Toàn bộ không gian xung quanh đột nhiên tối sầm lại, bãi đất trống ở gần đó cũng đã biết mất hoàn toàn. Cỏ dại biến thành mất, trở thành một sân trống, những bãi rác lại trở thành một tòa nhà cao ốc. Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức âm lãnh. Điều quỷ dị nhất chính là mặt trời ở trên bầu trời lại là màu đỏ đậm. Tất cả mọi thứ đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Mình đã tiến vào bên trong quỷ vực của người nào đó... Trên điện thoại di động của Đồng Thiến đã bị người ta động tay động chân. Khả năng cao người này đã lưu lại một loại môi giới nào đó. Bất cứ ai cầm chiếc điện thoại này lên đều sẽ bị kéo vào bên trong quý vực. Loại thủ pháp này rất cao minh, không phải là điều mà một vị ngự quỷ nhân bình thường có thể làm được."

Phùng Toàn nhanh chóng phân tích ra tình thế của bản thân. Sau đó trầm giọng nói:

- Ra đi, nếu đã có quỷ vực, vậy chắc chắn phải có ngọn nguồn. Không phải cậu đang chờ đợi tôi rơi vào bẫy hay sao?

Giọng nói của hắn quanh quẩn ở xung quanh, lộ ra vẻ cực kỳ khác thường.

- Quỷ vụ Phùng Toàn, không hổ là nhóm ngư quỷ nhân đầu tiên của tổng bộ. Quả nhiên kinh nghiệm đầy người, chỉ cần liếc mắt qua là phát hiện ra tình huống. Trước đó tôi đã biết được là cậu sẽ không chết rồi mà. Tuy nhiên việc đi lại ở trong sương mù của cậu rất dễ bị lạc đường, nên việc tìm được cậu sẽ cực kỳ khó khăn. Cho nên tôi cảm thấy bản thân nên đứng ở đây chờ cậu thì tốt hơn.

Một giọng nói đột nhiên xuất hiện, sau đó ở gần một khu vực trống trải của tòa nhà xuất hiện một bóng người. Bóng người này đang đi về phía này, lộ ra vẻ rất lạnh lùng.

"Giọng nói của người này hơi quen thuộc..."

Phùng Toàn nhíu mày, hắn ta cảm thấy người này hẳn là một người quen trước kia của hắn ta.

- Chỉ mới không gặp mặt gần một năm mà cậu đã không nhớ nổi nữa. Cũng đúng thôi, loại người như chúng ta chết rất nhanh, không nhớ được cũng là bình thường.

Bóng người xuất hiện kia khẽ vặn vẹo, lắc lư, giống như một con lệ quỷ đang lảng vảng.

Chỉ sau một giây, bóng dáng của người này khẽ vặn vẹo, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Sau đó ở bên trong tòa cao ốc trống rỗng kia xuất hiện một người. Một người đàn ông mặc áo khoác, đầu đội mũ lưỡi trai. Hắn ta khẽ nhếch miệng cười, điệu cười khiến cho da thịt ở trên mặt của hắn ta bị nứt, lộ ra huyết nhục đỏ tươi.

"Thân thể của hắn tên này bị lệ quỷ ăn mòn rất nghiêm trọng, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với mình.”

Phùng Toàn quan sát người này.

"Với lại khuôn mặt của người này có hơi quen quen, giống như là đồng nghiệp lúc trước của mình..."

Hắn ta đang cố gắng nhớ lại.

Trước khi trở thành người phụ trách hắn ta đã tiếp xúc qua với một nhóm ngư quỷ nhân của tổng bộ. Chỉ là không quá quen thuộc, về sau đường ai nấy đi. Sau đó hắn ta đến trở thành người phụ trách của thành phố Đại Xương. Kế đó bị nhốt ở bên trong quan tài quỷ tại

thôn Hoàng Cương, đến khi trở về thì đã qua nửa năm.

Mà lúc trước đám người này đã bị mất liên lạc từ lâu, hắn ta có tìm hiểu qua, có người bị lệ quỷ giết chết, có người bị mất tích, có một ít lại rời khỏi tổng bộ... Người duy nhất còn có tin tức chính là Vệ Cảnh vừa chết đi sống lại kia.

Ở phía xa xa Hoàng Tử Nhã đang nhìn về phía khu đất hoang này, khi chứng kiến được cảnh tượng ấy thì lập tức sửng sốt.

- Đội trưởng, anh có nhìn thấy không? Phùng Toàn đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

- Thấy.

Lúc này Dương Gian đang đứng ở trên nóc của một tòa nhà cao ốc, ánh mắt nhìn về phía này, nhưng không còn thấy bóng dáng của Phùng Toàn.

- Phùng Toàn nói không hề sai, tín hiệu điện thoại của Đồng Thiến là một cạm bẫy. Như vậy có nghĩa là đã có người sớm để mắt đến anh ta, đồng thời chuẩn bị kỹ lưỡng chỉ chờ Phùng Toàn sập bẫy mà thôi. Chỉ là không biết vì sao đối phương lại muốn làm chuyện này. Đắc tội với hai người phụ trách, thậm chí còn trở mặt với tổng bộ. Đây không phải là một hành động sáng suốt.

Coi như Hội anh em, khi đối mặt với tổng bộ cũng phải nhượng bộ một chút, không thể lấy cứng chọi cứng.

Hoàng Tử Nhã hỏi:

- Chúng ta nên làm gì bây giờ?

Dương Gian nói:

- Đi qua đó kiểm tra một chút. Chỉ là quỷ vực bình thường mà thôi. Nếu muốn tôi có thể xâm nhập vào cực kỳ dễ dàng.

Nếu SO về chiều sâu của quỷ vực, hắn còn chưa sợ bất cứ ai.

Ngay lúc này, Phùng Toàn đang ở bên trong vùng đất quỷ dị này. Hai con mắt ảm đạm vô quang của hắn ta nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo khoác ở trước mặt. Không hề nghi ngờ, người này chính là ngư quỷ nhân, đồng thời trước đây hắn ta cũng đã từng gặp qua. Chỉ là do thời gian trôi qua khá lâu, đồng thời không quá ấn tượng, nên hắn ta đã quên mất.

- Nếu chúng ta đã có quen biết, vậy vì sao cậu lại phải nhắm vào tôi. Đúng ra giữa tôi và cậu không cừu không oán mới phải chứ.

Sắc mặt Phùng Toàn cực kỳ bình tĩnh, không hề tỏ ra e ngại.

Nếu một mình hắn ta đã dám xử lý chuyện kinh dị, đương nhiên sẽ không vì điều này mà tỏ ra e ngại.

Nếu thật sự phải động thủ, Phùng Toàn cho rằng bản thân có thể nhẹ nhàng xử lý tên này.

- Đúng là không có thù, nói đúng ra chúng ta còn là đồng nghiệp. Chỉ là cậu hơi xuôi một chút, làm gì không làm lại đi truy tìm manh mối đến đây. Cho nên tôi cần phải xử lý tốt hậu quả của việc này.

Bình Luận (0)
Comment