Người đàn ông mặc chiếc áo khoác gió chậm rãi đi đến gần:
- Đồng Thiên chỉ là người mới, dù mất tích cũng chỉ là bị mất tích. Thời đại này việc người phụ trách bị mất tích cũng không phải hiếm. Không ngờ thế mà cậu lại chú ý đến việc này. Đúng ra hiện tại tổng bộ đang phải bận bịu xử lý chuyện của Hội anh em cùng chuyện linh dị của quỷ họa, không có thời gian cùng nhân lực để quan tâm đến chút việc nhỏ này mới phải chứ?
- Nếu cậu không muốn tôi tìm đến đây thì cứ hủy chiếc điện thoại di động kia là được mà.
Nói xong, Phùng Toàn giống như phát hiện ra điều gì đó nguy hiểm. Ngay lập tức ở xung quanh hắn ta bắt đầu xuất hiện một lớp sương mù.
Chỉ là lớp sương mù này cũng không phải đạt đến tình trạng đưa tay không thấy năm ngón. Hiển nhiên mức độ của sương mù còn chưa đạt đến hạn mức cao nhất của hắn ta.
Người đàn ông mặc áo khoác kia dừng bước, khẽ nhếch miệng cười một tiếng. Khóe miệng vì thế lại bị nứt ra, lộ ra vẻ cực kỳ đáng sợ.
- Cũng từng định làm thế rồi, nhưng nếu làm vậy rất dễ khiến cho tổng bộ chú ý đến. Dù sao cũng là việc điện thoại di động của một người phụ trách đã bị hủy. Tín hiệu trực tiếp biến mất khỏi thiết bị theo dõi của tổng bộ, nên không có lý gì bọn họ lại không phải người đi điều tra. Con người mà, ai mà không ôm theo một chút hi vọng về sự may mắn sẽ đến với mình. Dù là loại người như chúng ta cũng không ngoại lệ.
Nghe người này nói như vậy, Phùng Toàn coi như đã hiểu.
Tên gia hỏa này Cố ý lưu lại điện thoại di động của Đồng Thiến nhằm tạo ra một tín hiệu giả cho tổng bộ. Để cho người khác nghĩ Đồng Thiến vẫn còn an toàn, chỉ bị mất liên lạc thôi. Như vậy, khả năng tổng bộ phái người đến điều tra về chuyện này sẽ là cực kỳ nhỏ, dù sao hiện tại tổng bộ cũng đang tối tăm mặt mũi vì chuyện kinh dị của quỷ họa.
Đương nhiên, nếu tổng bộ thật sự phái người đi điều tra, như vậy người kia cũng sẽ chết một cách ly kỳ ở trong huyện Tiểu An. Giống như những gì mà Phùng Toàn gặp phải lúc trước, đụng phải tập kích.
Chỉ là Phùng Toàn không bị tập kích này xử lý, khiến cho bọn họ lại phải ra tay thêm một lần nữa.
Phùng Toàn nói:
- Cho nên, cậu muốn chờ đợi ở đây để xử lý tôi nhằm gián đoạn công tác điều tra của tổng bộ? Chỉ là một ngư quỷ nhân mới Đồng Thiến thôi mà, CÓ quan trọng như vậy không? Sao mấy người lại phải hao tâm khổ tứ để thiết kế nhiều thứ như này?
- Đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến cậu hết. Tuy nhiên tôi cũng không có ý định xử lý cậu ở chỗ này. Dù sao cậu cũng
hơi khó chơi một chút, thật là khiến cho người ta phải đau đầu.
Người đàn ông mặc áo khoác kia lập tức cởi mũ, lộ ra một chiếc đầu với mái tóc lưa thưa. Ở trên đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt, giống như bị thứ gì đó xé rách, sau đó dính liền lại với nhau.
Mỗi một vết nứt đều lộ ra da thịt ở bên trong. Dường như chúng chưa thể khỏi hẳn, nên mỗi cử động đều khiến miệng vết thương bị hở
ra.
Loại cảm giác đau đớn đến xé rách da thịt này không phút giây nào không diễn ra. Tuy nhiên người đàn ông kia lại không thèm để ý đến, dường như đã chết lặng với cảm giác này rồi vậy.
Lúc này Phùng Toàn tỏ ra sững sờ, dường như những vết thương ở trên đầu của người này khiến cho hắn ta liên tưởng đến điều gì đó. Con người khẽ co lại, lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Cậu, cậu là, Bùi Đông. Vậy mà cậu còn chưa chết?
Lúc này hắn ta đã nhận ra được thân phận của người đàn ông kia.
Đây là một trong những người phụ trách đầu tiên của tổng bộ, tên là Bùi Đông, danh hiệu quỷ sờ đầu.
Mặc dù danh hiệu của tên gia hỏa này cực kỳ bình thường, thậm chí có một chút khôi hài. Nhưng tên này là một kẻ cực kỳ nguy hiểm, trước kia hắn ta cũng phải kiêng kỵ một đoạn thời gian. Chỉ là sau đó hắn ta nghe nói tên Bùi Đông này đã chết khi xử lý chuyện linh dị ở trong thành phố của tên này phụ trách. Sau đó không còn ai nhận được tin tức nào về tên này nữa, dần dần không ai hỏi thăm đến.
Những hồ sơ có liên quan đến tên này cũng đã được niêm phong.
Dù sao hiện tại người phụ trách đã đổi qua hai ba lượt rồi, cho nên việc người đầu tiên bị quên lãng cũng là chuyện bình thường.
- Hả, vẫn nhận ra à? Có phải là tôi thay đổi quá nhiều so với trước hay không? Trước kia tôi chính là một chính cao phú soái đường đường chính. Nhưng hiện tại bị thứ quỷ quái này tra tấn trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này... Ha ha, còn cậu, vẫn như cũ, không có quá nhiều thay đổi.
Bùi Đông sờ sờ lấy những vết nứt ghê rợn ở trên đầu của hắn ta.
Hơi dùng chút lực, nhưng vết thương kia lập tức lộ ra hết. Giống như toàn bộ da đầu có thể bị xé rách, khiến người nhìn có cảm giác tế dại cả da đầu.
Nhưng sau đó miệng vết thương kia lại phục hồi như cũ, biến thành vết nứt như trước.
- Hiện tại việc cậu chết cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Được rồi, nể tình cậu cũng từng là người phụ trách cùng thời với tôi, hiện tại đám chúng tôi cũng chẳng còn lại mấy ai. Thế này đi, hôm nay tôi sẽ cho cậu một cơ hội, từ bỏ, không điều tra chuyện của Đồng
Thiến nữa. Như vậy tôi sẽ coi như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cậu có thể trở về và báo cáo với tổng bộ rằng Đồng Thiên đã bị mất tích. Khả năng tổng bộ cũng không muốn tiếp tục lãng phí nhân lực và vật lực để tiếp tục điều tra nữa đâu.
Phùng Toàn nói:
- Có chuyện tốt như vậy? Tuy nhiên nếu tôi đồng ý cậu sẽ tin tưởng tôi sao? Cậu đã đưa tôi vào bên trong quý vực rồi, có lẽ sẽ không thể nào bỏ qua cho tôi dễ dàng như vậy mới phải chứ.
- Đừng nói như vậy, tôi cứ tưởng người đến đây sẽ là một người mới nên mới kéo cậu vào. Dù sao bình thường chuyện này tổng bộ đều giao cho người mới đi xử lý. Ai biết được lần này người đến lại là cao thủ như cậu. Nếu thực sự xử lý cậu thì chắc chắn tôi cũng sẽ phải chịu hao tổn. Không cẩn thận lại khiến cho lệ quỷ trong người cậu khôi phục lại thì phiền phức lắm.