- Quả nhiên sau đó Dương Gian đột nhiên biến mất một cách cực kỳ thần bí, không hề trở lại thành phố Đại Xương, cũng chưa từng xuất
hiện ở trong tổng bộ.
Mặc dù thời gian hắn biến mất không dài, nhưng đủ để chứng minh rất nhiều suy đoán của người khác.
Cho nên người ở trong giới linh dị đều suy đoán Dương Gian đã chết. Suy đoán này hoàn toàn có căn cứ, chứ không phải là đoán mò.
Nhưng hiện tại...
Vậy mà mắt quỷ Dương Gian lại còn sống, hơn nữa còn xuất hiện ở trước mặt của Bùi Đông. Lúc này sắc mặt của tên Bùi Đông trở nên cực kỳ khó coi, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười lúc này đã hoàn toàn biến mất.
Ở bên trong tòa cao ốc ở gần đó, những bóng người đang đứng thăm dò kia bắt đầu lắc lư, đứng ngồi không yên. Dường như bọn họ cảm thấy bất an, hoặc là bọn chúng biết không nên tiếp tục ở lại chỗ này nữa. Vốn dĩ phương châm của bọn chúng chính là thấy lợi thì làm, cho nên lúc này là lúc cần phải rời đi. Không thể ở lại đây và tiếp tục va chạm với vị ngự quỷ nhân đỉnh phong này được.
Nếu bọn họ thực sự đánh nhau với Dương Gian ở đây, chắc chắn sẽ phải chết rất nhiều người...
Nếu chỉ có một mình Phùng Toàn, bọn chúng có thể liên thủ với nhau để xử lý trong chớp mắt. Nhưng khi có thêm một nhân vật như Dương Gian, dù bọn chúng có thắng, thì cũng chỉ là thẳng thảm. Chứ chưa nói gì đến việc có khả năng bọn chúng bị đoàn diệt.
Trong lúc bất tri bất giác, Dương Gian đã có suy uy hiếp riêng của hắn. Ban đầu hắn chỉ là một tên ngự quỷ nhân nho nhỏ, không ai để ý. Nhưng hiện tại một mình hắn đã đủ khiến cho một đoàn đội ngự quỷ nhân cảm thấy e ngại.
- Đại ca, Đồng Thiên đang ở trong tay của những người này. Khả năng đã bị bọn chúng khống chế, nhưng hẳn là chưa chết. Người đang đứng đối diện với cậu chính là Bùi Đông, là một trong những người phụ trách cùng thời kỳ với tôi. Chỉ là sau đó bị mất tích một cách bí ẩn, bên phía tổng bộ có hồ sơ của tên này. Cứ tưởng là đã chết, không ngờ vẫn còn có thể sống. Cậu cẩn thận một chút, khả năng cao kẻ này đã khống chế hai con lệ quỷ. Danh hiệu lúc trước của tên này là: Quỷ sờ đầu.
Câu nói này của Phùng Toàn hoàn toàn tiết lộ hết những chuyện vừa xảy ra từ nãy đến giờ, đồng thời cũng có một chút tình báo mà hắn
ta biết.
- Đúng là lắm miệng, Phùng Toàn, tính cách này của cậu khác xa so với trước kia. Sớm biết như này tôi sẽ không tiết kiệm lực lượng, vừa gặp mặt đã ra tay tiêu diệt cậu ngay.
Bùi Đông mở miệng nói, lúc này hắn ta đã cười không nổi nữa. Ánh mắt của hắn ta luôn dừng lại ở trên người của Dương Gian.
- Cho nên, đại danh đỉnh đỉnh mắt quỷ Dương Gian, cậu muốn ra mặt thay cho cậu ta hay sao vậy? Muốn một chọi sáu? Nếu thực sự phải động thủ, có lẽ ngay cả lần tập kích thứ nhất cậu cũng không thể nào chống đỡ được. Chi bằng cả hai bên cùng thu tay lại, mọi người cứ coi chuyện chuyện ngày hôm nay chỉ là một hiểu lầm, coi như không có chuyện gì xảy ra cả, được không?
Dương Gian nhíu mày:
- Đồng Thiến ở đâu, giao cô ấy ra đây.
Bùi Đông nói:
- Nếu như Dương Gian cậu đồng ý với yêu cầu vừa rồi của tôi. Có thể tôi sẽ cân nhắc một chút về chuyện của Đồng Thiến. Tuy nhiên trước đó tôi sẽ cam đoan với cậu, Đồng Thiên tuyệt đối sẽ không xảy ra mệnh hệ gì đâu. Chỉ là hiện tại chúng tôi còn có một số việc cần sự giúp đỡ của cô ấy mà thôi.
Dương Gian nói:
- Cậu cần phải hiểu rõ một điều. Hiện tại tôi không phải đang cầu xin cậu, mà đang cảnh cáo cậu.
- Với tôi mà nói, hai điều đó hoàn toàn giống nhau. Đúng là cậu rất đặc biệt. Nhưng nếu cậu muốn xử lý toàn bộ chúng tôi ở chỗ này. Chưa nói đến việc cậu có thể còn sống sót hay không. Mà dù cậu có giết chết hết toàn bộ chúng tôi, thì hậu quả sau đó chắc chắn cậu không thể nào xử lý nổi. Nếu vì chuyện này mà dẫn đến chuyện linh dị bạo phát thì chẳng ai được lợi hết. Với lại hiện tại tổng bộ còn đang đau đầu vì chuyện linh dị của quỷ họa. Với chức vị đội trưởng của cậu, sớm muộn gì cũng sẽ bị bọn họ điều động. Nên tốt nhất cậu cứ giữ sức mà lo chuyện đại sự đi, làm gì phải bám chặt lấy đám người chúng tôi không chịu thả.
Nghe qua thì thấy tên Bùi Đông này đang chịu thua, nhưng thực tế lại đang uy hiếp Dương Giang
Ý tứ đại khái chính là, nếu hiện tại Dương Gian không buông tha cho bọn chúng. Bọn chúng cũng không ngại tạo ra một vài chuyện linh dị. Nhìn xem là Dương Gian tổn thất nhiều hay bọn họ tổn thất nhiều hơn.
Dương Gian nhìn hắn ta rồi nói:
- Cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à?
Sắc mặt Bùi Đông trầm xuống, hắn ta cảm thấy dường như Dương Gian cũng không dễ thuyết phục như những gì hắn ta nghĩ. Có vẻ như tính cách của Dương Gian có chút lỗ mãng, thích làm xằng làm bậy. Hoặc là hắn không đặt đám người bọn họ vào mắt, cho nên mới có thái độ như vậy.
- Đừng quên, cậu cũng chỉ là một người, mà là người thì sẽ phải chết. Đề nghị đó của tôi rất tốt, hẳn là cậu nên nghe và suy nghĩ về nó một chút. Phùng Toàn, cậu nên khuyên vị đội trưởng Dương của cậu đi, nếu không cậu biết hậu quả rồi đó.
Phùng Toàn nói:
- Chúng tôi muốn làm cái gì là chuyện của chúng tôi, chưa đến lượt cậu xía vào. Bùi Đông, nếu cậu muốn chúng tôi dừng tay lại cũng được. Hãy giao ra Đồng Thiến. Nếu không tôi không dám đảm bảo với cậu là ngày hôm nay sẽ không phát sinh ra chuyện gì đâu.
Nhượng đây là chuyện không thể nào.
Hắn ta biết tính cách của Dương Gian, kể từ khi trở thành ngự quỷ nhân đến này, Dương Gian chưa bao giờ nhượng bộ ở trước mặt người sống.
- Chỉ là một đám chuột nhắt chỉ biết trốn ở trong tối để giở trò mà thôi. Chẳng lẽ mấy người cho rằng bên phía của mình có nhiều người thì sẽ có tư cách đề đàm phán với tôi hay sao?
Dương Gian cho rằng cuộc đàm phán đã thất bại, chậm rãi tiến lên trước, sắc mặt hắn đã trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Ngay lập tức ở xung quanh bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu đỏ, sau đó thứ ánh sáng này nhanh chóng ăn mòn quỷ vực ở xung quanh.