Hiện tại đối với lệ quỷ thực sự, có lẽ trạng thái này của Dương Gian chưa là gì, còn cần phải cẩn thận kẻo bị lật xe. Nhưng ở trong giới ngự quỷ nhân, hắn chắc chắn là tồn tại đỉnh phong. Dù chưa thể nói hắn là số một số hai trong ngự quỷ nhân, nhưng ít nhất hắn cũng thuộc top đầu. Dù sao bản thân hắn cũng đã phải trải qua rất nhiều thứ, không ít lần ma luyện sinh tử mới có thể có được như ngày hôm nay.
Mà người khác, ví dụ như tên Bùi Đông này, có lẽ thời gian trở thành ngữ quỷ nhân của hắn ta lâu hơn. Nhưng phần lời thời gian hắn ta dùng để kéo dài chút hơi tàn. Có thể nói là đã sống uổng phí thời gian.
Hiện tại, sự xuất hiện của hắn, chẳng khác gì một con sói ở trong bầy cừu cả. Chỉ một mình hắn đã đủ khiến tất cả mọi người cảm thấy e
ngại.
Ngự quỷ nhân khống chế một con quỷ, nếu không phải con quỷ bị khống chế là dị loại trong dị loại. Thì khi ở trước mặt Dương Gian kẻ đó chẳng khác gì một người bình thường. Người bình thường mà đối mặt với chuyện linh dị, kết quả như thế nào chắc ai cũng có thể hiểu được.
Cho nên việc tên ngự quỷ nhân gọi là Trịnh Long này bị Dương Gian xử lý trong nháy mắt cũng không có gì kỳ quái.
Lúc này Bùi Đông đã không cách nào tỉnh táo được, sắc mặt hắn ta thay đổi liên tục. Đối mặt với sự cường thế của Dương Gian, hắn ta phát hiện ra lời nói của hắn ta không hề có chút tác dụng nào. Thái độ của Dương Gian như muốn nghiền ép tất cả mọi thứ, hùng hổ dọa người. Khiến cho người ta cảm thấy ngạt thở, trên thực tế Dương Gian cũng đang làm như vậy.
Vừa mới xuất hiện đã xử lý một người.
Hơn nữa còn là trong tình trạng đang phải xâm nhập vào bên trong quý vực của bọn họ.
- Rút lui thôi, tên Dương Gian này cực kỳ đáng sợ. Theo tôi thấy khả năng cao Phương Thế Minh đã chết ở trong tay của hắn. Mặc dù chúng ta có nhiều người, hiện tại không cần thiết phải đối kháng trực diện với kẻ này.
Bên trong tòa cao ốc tối tăm, một bóng người mở miệng nói chuyện. Mặc dù nhìn thì thấy khoảng cách giữa hai bên là cực kỳ xa.
Nhưng thực tế, khả năng điều này chỉ là ảo ảnh cũng nên, bọn chúng đang ở một nơi nào đó gần đây.
Một bóng người khác tỏ ra nôn nóng nói:
- Rút lui? Sao rút lui được. Mấy người phải hiểu một điều, hiện tại người nắm trong tay thế chủ động không còn là chúng ta nữa, mà là Dương Gian. Hắn là người khống chế tất cả mọi thứ ở đây. Thông qua quỷ vực, tôi đã nhìn thấy tình cảnh bên ngoài rồi. Mấy người thử đoán xem lúc này tình cảnh bên ngoài như thế nào. Toàn bộ huyện Tiểu An không có bất kỳ một ai, yên tĩnh đến đáng sợ. Điều này nói rõ khu vực bên ngoài quỷ vực của tôi đã bị quỷ vực của Dương Gian bao phủ. Tôi không biết sao hắn có thể làm ra được chuyện này.
- Nhưng tôi dám khẳng định, một khi quỷ vực của tôi trụ không được nữa. Tất cả chúng ta sẽ phải nhận tấn công đáng sợ từ Dương
Gian. Chỉ trong nháy mắt đó, tất cả chúng ta sẽ bị tách ra, cuối cùng kết cục của chúng ta sẽ giống như Trịnh Long. Từng người, từng người bị hắn đánh tan, dù có nhiều người hơn nữa cũng không chiếm được ưu thế.
- Đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì làm cho dứt khoát, phải làm đến cùng. Liều, liều mạng với hắn.
Bùi Đông cắn răng nói:
- Chúng ta không thể đi được nữa rồi, chỉ còn cách liều mạng. Chẳng lẽ chúng ta lại phải quỳ lạy cầu xin hắn tha thứ hay sao? Tôi cũng cần có mặt mũi.
- Liều không được, chúng ta còn chưa đủ tư cách. Chỉ cần tôi không có cách nào xâm nhập vào trong quý vực của Dương Gian. Dù chúng ta có sử dụng lực lượng lệ quỷ như nào cũng không thể tổn thương đến hắn. Bởi vì dù con quỷ trong người của chúng ta có đáng sợ như thế nào đi nữa, nó cũng cần có mô giới thì mới phát động được quy luật giết người. Lấy ví dụ như Bùi Đông cậu đi, tập kích của cậu gần như là loại tập kích hẳn phải chết. Nhưng hiện tại chúng tôi bảo cậu đi sờ đầu của Dương Gian, cậu có thể làm được không?
Bùi Đông sầm mặt lại, hắn ta nhìn Dương Gian ở trước mặt, nhưng được bao bọc ở trong lớp ánh sáng màu đỏ. Trong lòng đã không còn tức giận, không còn nhiệt huyết nữa, cũng chẳng dám liều.
- Làm không được đúng không, quỷ vực của Dương Gian còn phức tạp hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi. Cậu cho rằng hiện tại Dương Gian đang đứng ở trước mặt của cậu. Nhưng thực tế điều này có thể là giả, còn thực tế hiện tại hắn đang ngồi xổm ở một góc
nào đó gặm hạt dưa và quan sát chúng ta. Chờ đến khi cậu vất vả, cố gắng tập kích trúng mục tiêu mới phát hiện ra mục tiêu mà cậu tập kích lại là một người xa lạ. Có thể quá đáng hơn là khi cậu đi qua đó sờ đầu của Dương Gian, nhưng đó không phải là đầu của hắn, mà là một đống gì gì đó ở trong nhà vệ sinh.
Bóng người nôn nóng kia đi đi lại lại ở trong tòa cao ốc tối tăm, đồng thời không ngừng nói ra ý kiến của bản thân.
- Từ bỏ Đồng Thiến thôi. Nếu lần này chỉ có một mình Phùng Toàn đến đây, chúng ta còn có thể thắng, câu được một đầu cá mập. Nhưng hiện tại lại không thể nào làm được. Mặc dù chúng ta mất đi cơ hội lần này, khá là đáng tiếc, nhưng ít ra điều này còn tốt hơn việc toàn bộ chúng ta cùng bỏ mạng lại tại đây.
- Chỉ khi còn sống chúng ta mới có hy vọng, chết đi rồi toàn bộ mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
- Cậu nói có lý. Hiện tại cơ hội để cho chúng ta giết chết Dương Gian là không hề lớn. Nên chịu thiệt thòi một chút cũng không là gì.
Bùi Đông nói:
- Mấy người thực sự cho rằng, sau khi chúng ta giao ra Đồng Thiến, Dương Gian sẽ bỏ qua cho tất cả chúng ta hay sao? Đừng quên chúng ta đã làm gì với Đồng Thiến. Vì khai quật ra được bí mật trên người cô ta, chúng ta đã hoàn toàn đắc tội với người này. Một khi để cho Cô ta thoát ra được, chúng ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù của đối phương. Chưa nói chi đến lúc đó phía sau lưng Đồng Thiến còn có sự giúp đỡ của Dương Giang
Những người khác lập tức trầm mặc.
Chính bởi vì hiểu rõ điều này, cho nên hiện tại bọn chúng mới lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.