Nếu không bọn chúng cũng không giằng co với Dương Gian lâu như vậy.
Bóng dáng nôn nóng kia tiếp tục thúc giục.
- Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều. Chẳng mấy chốc nữa quỷ vực của Dương Gian sẽ xâm nhập được. Đến lúc chúng ta sẽ không còn cơ hội để đàm phán.
- Chết tiệt, tên Phương Thế Minh này đúng là vô dụng. Không phải đã bảo chẳng mấy chốc nữa Dương Gian sẽ phải chết hay sao? Ai có thể nghĩ ra được tên này vẫn còn sống rất tốt.
Bùi Đông nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút dữ tợn. Những vết nứt ở trên mặt lại bị hở, lộ ra huyết nhục màu đỏ tươi.
Ngàn tính vạn tính, bọn chúng cũng không tính ra được, lần này ở phía sau lưng Phùng Toàn lại chính là Dương Gian. Hơn nữa Dương Gian còn khó tiếp xúc hơn so với tưởng tượng của bọn chúng. Hai bên vừa mới gặp mặt, hắn đã giết một người của bọn họ.
Trước đó, sáu chọi một mà bọn chúng còn không dám ra tay, hiện tại bị mất đi một người thì sao dám đánh nhau nữa.
Mấy người bọn chúng đồng thời đưa ra ý kiến của bản thân, nhao nhao một chỗ, hỗn loạn, ồn ào. Mặc dù ý kiến của mỗi người khác nhau nhưng phương hướng đại khái đều giống nhau. Đó chính là bọn chúng thật sự không thể nào chơi lại với Dương Gian. Lần này bọn chúng nhất định phải chịu thua. Còn chịu thua như thế nào và xử lý ra sao thì phải xem cách nói chuyện của Bùi Đông.
- Dương Gian, chuyện lần này là do chúng tôi sai. Tôi sẽ bàn giao Đồng Thiên lại cho cậu. Chuyện ngày hôm nay sẽ dừng lại ở đây, cậu xem như thế được không? Vì cả đám đã thống nhất ý kiến nên Bùi Đông không tiếp tục cậy mạnh nữa, mà cắn răng đưa ra lời thỏa hiệp.
Ngày hôm nay, mặt mũi của hắn ta đã bị ném đi không còn chút nào.
Hắn ta lại cam tâm tình nguyện để cho một người mới dẫm lên trên đầu. Nếu đổi lại là người khác, hắn ta chắc chắn sẽ liều mạng xử lý đối phương.
- Hả, hiện tại đã biết thừa nhận là mình làm sai rồi hả? Được rồi, nếu đã biết là bản thân làm sai thì nên có thái độ của một người phạm lỗi đi. Chứ bộ dạng muốn giết người này của cậu là biểu hiện của một kẻ phạm sai lầm hay sao vậy? Có phải cảm thấy không phục phải không? Nếu không phục cũng không sao, chúng ta cứ tiếp tục đánh. Dù sao tôi cũng không quan tâm đến điều này lắm.
Sắc mặt Dương Gian cực kỳ lạnh lùng. Lúc này hắn khẽ liếc mắt nhìn về một góc ở trong thế giới tối tăm.
Chỗ đó, Có một người.
Đã dùng quỷ vực xâm lấn đến mức độ này, Dương Gian đã có thể dần dần phát giác được tình hình ở bên trong.
Mặc dù mọi thứ còn khá mơ hồ.
Nhưng ở trong tầm mắt của mắt quỷ, hắn vẫn có thể phân biệt ra được đây là bóng dáng của một người.
"Đây chính là ngọn nguồn quỷ vực của đối phương."
Trong nháy mắt, bóng người nôn nóng kia tỏ ra sợ hãi, lông tơ đều dựng đứng, hắn ta có cảm giác giống như bản thân đang bị một con quỷ nhìn chằm chằm.
“Đùa gì thế, cách một thế giới quỷ vực mà hắn vẫn có thể tìm ra được vị trí của mình?”
Khoan, có gì đó không thích hợp.
Vị ngự quỷ nhân đang nôn nóng này đột nhiên phát hiện ra, ở bên trong quý vực của đối phương đang ngưng tụ thành một luồng ánh sáng màu đỏ. Chỉ trong nháy mắt luồng sáng đó chiếu xuyên và xé rách quỷ vực của hắn ta, không thể nào cản nổi.
- Bùi Đông, Dương Gian đang định ra tay. Hắn không muốn giải quyết trong hòa bình với chúng ta, đi mau.
Một gào thét đầy hoảng sợ vang lên.
Đến lúc này hắn ta xem như đã hiểu, lúc trước Dương Gian nói muốn xử lý quỷ vực của hắn ta cũng cũng không phải đang nói đùa, mà hắn đang tìm cơ hội, muốn xác định vị trí của hắn ta.
Hiện tại, cơ hội đã có.
Bùi Đông quay đầu lại trong vô thức, khi hắn ta ý thức được Dương Gian sắp sửa ra tay nên muốn ngăn cản, nhưng không thể bởi vì bóng người trước mặt hắn ta đã biến mất.
Thứ đứng trước mắt hắn ta từ nãy đến giờ không phải là Dương Gian.
Mà chính là một gốc cây tầm thường ở ven đường.
Thì ra từ nãy đến giờ hắn ta đang nói chuyện với một gốc cây, trông chẳng khác gì một kẻ bị thiểu năng.
- Cậu lảm nhảm nhiều quá. Tôi đã cho mấy người cơ hội rồi, nhưng mấy người không biết nắm bắt. Hiện tại lại muốn giải quyết chuyện này trong hòa bình? Nằm mơ đi thôi.
Chỉ trong nháy mắt, một bàn tay màu đen bằng lãnh, cứng ngắc đột nhiên xuất hiện rồi bóp lấy cổ của bóng người kia.
Ngay lập tức Chu Kiệt cảm thấy một cảm giác ngạt thở mãnh liệt vọt tới, cổ của hắn ta khẽ rung động, dường như nó sắp sửa bị bóp nát vậy. Điều kinh khủng nhất chính là hắn ta phát hiện ra trên người xuất hiện rất nhiều bàn tay trắng bệch. Những bàn tay này bò lúc nhúc trong người của hắn ta, bám chặt mỗi thở gân, tấc thịt, không thể nào gỡ ra được.
Thân thể hắn ta đang dần bị mất đi tri giác.
Không những như thế. Con quỷ trong cơ thể hắn ta dường như cũng đang biến mất, nó đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Hắn ta muốn giãy dụa, muốn nói chuyện, muốn đưa tay để gỡ bàn tay của Dương Gian ra. Nhưng hắn ta lại không thể làm được bất cứ điều gì. Chỉ biết trợn tròn hai mắt, rồi nhìn lấy người thanh niên lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt.
Lúc này quỷ vực của hắn ta đã biến mất.
Thay thế cho nó là một thế giới màu đỏ.
- Lại là ngư quỷ nhân chỉ khống chế một con quỷ?
Dương Gian nhíu mày, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc.
Người đàn ông tên Trịnh Long bị hắn xử lý lúc này là như thế này, mà hiện tại tên Chu Kiệt Phong này cũng thế. Nếu dựa theo điều này mà đoán, mỗi người trong đám bọn chúng chắc chắn sẽ giống nhau, bên trong đám người này không hề tồn tại ngư quỷ nhân không chế hai con lệ quỷ.
Không phải là ngự quỷ nhân khống chế hai con quỷ mà lại có thể chống chọi với Phùng Toàn lâu như vậy? Chẳng lẽ bọn chúng nắm giữ phương pháp đặc biệt gì đó hay sao?
Nghĩ đến đây, Dương Gian quyết định không lập tức bóp chết tên Chu Kiệt Phong này, mà thư thả một chút.
- Không tệ, còn biết quan tâm đến đồng đội. Đến lúc mấu chốt còn biết dùng quỷ vực để đưa đi tên Bùi Đông kia và mấy người còn lại. Cách thức vận dụng quỷ vực của cậu không tệ.
Dương Gian liếc mắt quan sát một chút, khi quỷ vực của tên này biến mất, những người khác cũng biến mất theo không thấy gì nữa.