- Đối mặt với người nguy hiểm như cậu, đúng ra chúng tôi không nên có bất kỳ sự chủ quan nào, khụ khụ... Chỉ trong nháy mắt đã có thể khiến chúng tôi phải chạy tứ tán. Một đội ngũ được tạo thành từ sáu vị ngư quỷ nhân, vậy mà chỉ trong vòng vài phút đã bị cậu xử lý. Không hổ là mắt quỷ Dương Gian vang danh trong giới ngự quỷ nhân.
Chu Kiệt Phong há miệng hớp lấy từng ngụm không khí, nhưng mặt mũi vẫn bị nghẹn đỏ chót.
Cho dù Dương Gian đã thả lỏng tay một chút, nhưng hắn ta vẫn không thể nào động đậy. Bởi vì sự áp chế của quỷ vẫn còn, nó không liên quan gì đến việc Dương Gian nắm chặt hay lỏng.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Dẫn tôi đi tìm Đồng Thiến, tôi có thể cân nhắc đến việc buông tha cho bọn họ. Nếu không tôi mà quyết tâm muốn tìm thì bọn họ sẽ không chạy nổi đâu. Hiện tại chắc bọn họ cũng chưa thể nào đi được xa.
- Đại ca, hay cậu để tôi đuổi theo xử lý đám người Bùi Đông, tránh tình trạng sau này bọn chúng lại lén lút gây chuyện.
Phùng Toàn đi đến cạnh, đồng thời tỏ ra thái độ cực kỳ kiên quyết.
Vừa rồi hắn ta đã phải ăn thiệt thòi, nên hiện tại ra tay đánh cho đỡ tức.
Dương Gian nói:
- Nếu anh đuổi theo chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Con giun xéo lắm cũng quằn, chứ đừng nói chi đến những người này là ngư quỷ nhân. Chính sự quan trọng hơn, tìm được Đồng Thiên đã rồi lại nói sau. Mạng của bọn chúng không đáng tiền, không quan trọng bằng Đồng Thiến.
- Nếu lúc này không nhổ cỏ tận gốc, lỡ sau này bọn chúng tìm đến báo thù thì sao?
Lúc này ở bên cạnh có một giọng nói của phụ nữ vang lên, sau đó Hoàng Tử Nhã liền đột nhiên xuất hiện.
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn ở đây, chỉ là bị quỷ vực che giấu mà thôi.
Chu Kiệt Phong thấy vậy thì con ngươi khẽ co lại, trong lòng lập tức có cảm giác muốn rùng mình.
Bên cạnh còn có người đang ẩn núp?
Vừa rồi nếu bọn chúng lựa chọn ra tay, chắc chắn bọn chúng sẽ phải đoàn diệt. Bởi vì bọn họ không phải là sáu chọi một, mà là năm chọi
ba.
Trên thực tế, nếu hai bên thực sự động thủ, cuối cùng không phải là ba chọi năm, mà chính là bốn chọi năm. Bởi vì bên phía Dương Gian còn có mang theo một anh bạn nhỏ người mặc áo liệm, CỔ đeo lục lạc bằng vàng. Nhưng hiện tại anh bạn nhỏ này còn chưa tới đây. Tuy nhiên nếu Dương Gian muốn để nó xuất hiện, hắn chỉ cần kéo quỷ vực hướng về phía biệt thự ở ngoại ô thành phố là được.
Ở khoảng cách này hắn có thể dễ dàng đưa quỷ đồng từ chỗ đó qua đây chỉ trong nháy mắt.
Dương Gian nhìn Hoàng Tử Nhĩ một chút:
- Ý tưởng này của cô thật là kỳ quái. Bọn chúng đánh không lại chúng ta, hẳn là bọn chúng phải sợ chúng ta trả thù mới đúng chứ, sao bọn chúng lại còn dám trả thù chúng ta? Cô thấy người dân đen nào đắc tội với quan mà còn dám đi trả thù người quan kia chưa? Không bỏ làng bỏ xã đi trốn đã là không tệ rồi.
- Ách...
Hoàng Tử Nhã nháy mắt mấy cái.
Dường như có đạo lý.
Chẳng lẽ đây chính là phương thức tư duy của các đại lão hay sao?
- Sao vậy? Xương cốt cứng hay không muốn nói? Hay là cậu đang định trì hoãn thời gian để cho những người đồng đội kia của cậu chạy xa xa một chút?
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào tên Chu Kiệt Phong.
Lúc này hai chân hắn ta đang lơ lửng, trên thân xuất hiện rất nhiều bàn tay đáng sợ bò lít nhít, cả người đã hoàn toàn bất lực, giống như một cỗ thi thể.
- Đừng quên, hiện tại cậu chỉ là một người bình thường. Mà cách để cho một người bình thường mở miệng tôi có rất nhiều, vì thế đừng nên lãng phí thời gian của tôi.
Chu Kiệt Phong trầm mặc một chút rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm Đồng Thiến.
Hắn ta không nghĩ lại Dương Gian nói là giả. Thay vì im miệng để rồi chịu tra tấn, chi bằng dứt khoát một chút sẽ sảng khoái hơn.
Dù sao hiện tại dù hắn ta có muốn tự sát cũng không thể làm được.
- Mẹ kiếp, tên gia hỏa đáng chết. Là tên chó chết đó chơi chúng ta. Sớm biết vậy chúng ta đã liên thủ xử lý hắn ta ngay từ lúc gặp mặt.
- Vì sao lần trước hắn đánh nhau cùng với Phương Thế Minh mà vẫn còn sống sót? Vì cái gì hắn còn chưa chết.
- Là do tên súc sinh Phùng Toàn kia, lén lén lút lút nhận một vị đội trưởng. Còn học được cách chơi chiêu, rõ ràng có Dương Gian ở bên cạnh, vậy mà còn có ý giả vờ bị trúng cạm bẫy.
Ở một khu chợ náo nhiệt trong một ngôi làng nhỏ cách huyện Tiểu An không xa, mấy người Bùi Đông đột nhiên xuất hiện ở đây. Sau khi quan sát mọi thứ xung quanh, hắn ta liền hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Chắc chắn là ở thời điểm mấu chốt Chu Kiệt Phong đã dùng quỷ vực dịch chuyển vị trí của bọn chúng, nhằm tránh né tập kích của
Dương Giang
Sau khi biết bản thân đã thoát khỏi quỷ vực, hắn ta liền nhịn không được mà chửi ầm lên. Mặc dù bản thân Bùi Đông không hề hấn gì, nhưng có thể nói ngày hôm nay đám người bọn chúng đã tổn thất nặng nề. Nếu không phải bọn chúng chạy nhanh, thì thiếu chút nữa đã chết sạch cả đám.
Ở bên cạnh có một người trầm mặc từ đầu đến giờ đột nhiên mở miệng nói. Dù đã chạy thoát nhưng hiện tại người này vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
- Tên Dương Gian đó quá nguy hiểm. Đồng thời người này lại cực kỳ cảnh giác. Toàn bộ quá trình gặp mặt giữa hai bên, hắn không lộ ra bất cứ sơ hở nào. Ngược lại, chúng ta lại bị đối phương tiêu diệt từng người, từng người một. Nếu gặp lại một lần nữa, việc chúng ta muốn chạy trốn e rằng không thể.
Một giây trước, nhìn qua thì thấy lực lượng song phương còn đang ngang nhau. Nhưng khi cơ hội xuất hiện, Dương Gian bắt đầu động thủ, bọn chúng liền không thể chống cự.
- Chu Kiệt Phong đâu rồi? Vì sao đưa chúng ta đến đây còn bản thân hắn ta lại không thấy đâu?
Tức giận thì tức giận, nhưng sau khi bình tĩnh lại một chút, Bùi Đông lập tức phát hiện ra trong đội còn thiếu mất một người.
Người quan trọng nhất trong nhóm là Chu Kiệt Phong đã biến mất.
Còn Trịnh Long, hiện tại đã là một CỖ thi thể ở trên mặt đất.
Có người vội nhắc nhở:
- Tôi thấy ngay thời khắc cuối cùng hắn ta đã bị Dương Gian tập kích. Hẳn là hắn ta không thể rời đi kịp rồi, dù sao lúc đó Dương Gian cũng quyết tâm muốn giết hắn ta cho bằng được. Nếu hắn ta chạy, Dương Gian chắc chắn sẽ đuổi theo. Hơn nữa hiện tại chúng ta cũng không thể nào đứng chờ đợi ở đây được. Chỗ này cách huyện Tiểu An không xa, một khi Dương Gian dùng quỷ vực để tra đến chỗ này, chúng ta chắc chắn sẽ chết.