Chu Kiệt Phong nói:
- Vô dụng thôi, chỗ kia không lớn, nhưng rất đặc biệt. Với lại từ trước đến giờ chưa có một ai nhìn thấy bộ dạng thực sự của chiếc đồng hồ quả lắc. Chúng tôi chỉ gặp qua chiếc đồng hồ quả lắc này ở trên một số bức hình cũ kỳ mà thôi. Sau khi ở chỗ kia một đoạn thời gian ngắn, cứ cách một quãng chúng tôi lại nghe được tiếng chuông đồng hồ quả lắc vang lên.
Những người khác lập tức tỏ ra ngạc nhiên.
Một chiếc đồng hồ quả lắc vĩnh viễn không thể tìm thấy, cứ cách một đoạn thời gian là đổ chuông, phát tán nguyền rủa sinh mệnh cùng một vùng đất đặc thù không thể hiểu được.
Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn có cảm giác ở trong chuyện này có liên quan đến rất nhiều thứ. Đồng thời mọi chuyện cũng không đơn giản như những gì Chu Kiệt Phong nói. Bên trong còn ẩn giấu rất nhiều thứ mà hắn không biết.
Tuy nhiên khi nghe tên này nói, hắn liền biết vì sao mấy người này chỉ khống chế một con lệ quỷ, nhưng không hề lo lắng bị lệ quỷ khôi phục lại.
Thì ra là có một loại nguyền rủa khác đang giúp đỡ bọn chúng.
Dương Gian nói:
- Tôi không quan tâm mấy người đã trải qua những gì, đụng phải nguyền rủa như thế nào. Mấy người không nên đánh chủ ý đối với Đồng Thiến. Với lại tôi rất tò mò, dựa vào năng lực của mấy người chưa chắc đã đối kháng lại được với Đồng Thiến. Tình hình của cô ta tôi hiểu rất rõ, là dị loại trong số ngư quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ, ngay cả tôi cũng cảm thấy kiêng kỵ chứ nói gì đến mấy người.
Ánh mắt Chu Kiệt Phong hơi động:
- Đúng là cô ta rất đáng sợ, thiếu chút nữa tôi cũng đã bị cô ta giết chết. Nhưng đây là chuyện xảy ra sau đó. Còn trước đó, vì đảm bảo
an toàn, chúng tôi đã dùng một thủ đoạn nhỏ.
Dương Gian hỏi:
- Thủ đoạn gì?
Chu Kiệt Phong nói:
- Thuốc mê cực mạnh.
- Đồng Thiến còn đơn thuần hơn so với tưởng tưởng của chúng tôi. Chúng tôi không ngờ được mọi chuyện lại có thể dễ dàng như vậy.
Phùng Toàn trợn tròn hai mắt.
- Mẹ nó chứ, thế cũng được.
Mặt quỷ Đồng Thiến, một vị ngự quỷ nhân khống chế hai con quỷ, thế mà lại để dàng bị chuốc thuốc ngủ hạ gục. Đây là trò đùa sao.
Mặc dù Dương Gian cảm thấy có chút không tin nhưng hắn biết tên này không nói dối.
Trạng thái thân thể của Đồng Thiện rất tốt.
Thế nhưng chính vì việc quá tốt đó lại khiến cho cô ta có được đặc điểm của con người. Ví dụ như cần ăn uống, ngủ nghỉ. Mặc dù thời gian ngủ rất ngắn hoặc có thể đổi khuôn mặt là không cần ngủ, nhưng đấy lại chính là nhu cầu của thân thể.
Và lại hai khuôn mặt quỷ đã cùng chết máy với nhau rồi, nếu cô ta có thực sự ngủ thì mặt quỷ cũng không xuất hiện bất cứ động tĩnh
nào.
- Đến rồi, Đồng Thiện ở chỗ này.
Lúc này cả người Chu Kiệt Phong không thể cử động, chỉ biết nằm im bất động, bị Dương Gian xách đi. Cả đám đi đến một bệnh viện khá hẻo lánh ở trong huyện Tiểu An. Bệnh viện này không lớn, chỉ là chiếm diện tích chừng sáu bảy căn phòng gì đó. Tuổi tác của căn nhà này có chút lâu nên vẻ bề ngoài khá cũ nát. Khả năng trước đây nó từng là một bệnh viện, sau đó người ta đã di dời sang chỗ khác rồi.
Mặc dù là bệnh viện cũ nhưng vẫn mở cửa kinh doanh bình thường. Chỉ là người dân ở trong huyện Tiểu An ít khi đến nơi này để khám bệnh nên xung quanh có chút quạnh quẽ.
- Mấy người giấu cô ấy ở trong bệnh viện này?
Dương Gian quan sát qua vẻ bề ngoài một chút. Bởi vì hắn không sử dụng mắt quỷ để thăm dò, không thể xác định tình hình bên trong.
Chu Kiệt Phong nói:
- Đúng thế, bệnh viện này đã được chúng tôi dùng tiền mua lại. Bởi vì nó khá hẻo lánh, đồng thời còn cách thành phố Đại Kinh khá gần, nên có thể coi là một địa điểm đặt chân không tệ.
- Hả, cậu nói chi tiết vậy, còn hợp tác hơn cả những gì tôi tưởng tượng.
Dương Gian cười nhẹ một tiếng.
Hoàng Tử Nhã bĩu môi nói:
- Hắn ta dám không phối hợp hay sao. Đã rơi vào tay chúng ta rồi, còn dám giấu diếm nữa chắc chắn sẽ phải ăn trái đắng.
Phùng Toàn tra hỏi:
- Đồng Thiện ở chỗ nào trong bệnh viện?
Chu Kiệt Phong nói:
- Tầng hai dưới mặt đất.
- Đi thôi.
Dương Gian tiếp tục xách gia hỏa này và nhanh chóng đi vào trong bệnh viện.
Mấy người bảo vệ ở cửa tò mò nhìn về phía bọn họ nhưng không hề ngăn cản. Bởi vì công việc ở trong chỗ này khá là thư thả, có vẻ như những người đến chỗ này làm việc đều là ngồi chơi lấy lương.
Thực ra chỗ này chỉ dùng để che giấu tai mắt của người khác mà thôi, chứ cũng không phải muốn dùng để buôn bán kiếm tiền.
Dựa theo miêu tả của Chu Kiệt Phong, rất nhanh Dương Gian liền đi tầng mặt dưới lòng đất. Chỗ này là nơi lúc trước bệnh viện dùng để cất giữ thi thể, thường gọi là nhà xác. Tuy nhiên hiện tại bệnh viện trở nên vắng vẻ, số lượng bệnh nhân có thể đếm được trên đầu ngón tay, không có cỗ thi thể nào đặt ở đây.
- Phía dưới bệnh viện này cũng chỉ có một tầng hầm mà thôi, làm gì còn có tầng thứ hai.
Phùng Toàn quan sát xung quanh một lượt, sau đó nói:
- Cậu cũng đừng có giở trò đùa nghịch với chúng tôi.
Chu Kiệt Phong nói:
- Tầng thứ hai dưới mặt đất là do chúng tôi mới tạo ra, không có ai biết. Ở mặt tường bên kia có che giấu một cánh cửa, nó là cửa xuống tầng dưới.
Hoàng Tử Nhã lập tức đi qua, rất nhanh cô ta liền tìm được chiếc cửa bị che giấu này. Sau khi mở ra, quả nhiên ở bên trong có cầu thang thông xuống phía dưới.
- Để tôi xuống trước xem sao.
Phùng Toàn quan sát thông đạo tĩnh mịch kia. Vì đảm bảo an toàn nên hắn ta xung phong đi trước để dò đường.
Dương Gian và Hoàng Tử Nhã không hề hành động, mà đứng yên chờ đợi.
Không lâu sau, Phùng Toàn liền trở về:
- Dưới này không có ai, không có nguy hiểm.
Dương Gian hỏi:
- Nhìn thấy Đồng Thiên chưa?
- Thấy rồi.
Dường như sắc mặt của Phùng Toàn không tốt lắm:
- Tình huống của cô ấy có chút tồi tệ. Cậu xuống xem một chút là biết liền, chứ tôi cũng không thể nào nói rõ được.
Dương Gian gật gật đầu.
Không lâu sau, cả ba người đi theo cầu thang tĩnh mịch để đi xuống tầng dưới.