Dương Gian cắt ngang lời hắn ta nói:
- Không cần phải nói nữa. Hôm nay tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với mấy người. Nếu mấy người còn không đi, tôi sẽ ném toàn bộ mấy người từ đây xuống dưới. Nếu mấy người còn có ý định muốn nói chuyện, thì lần sau nên mang theo thành ý tới, chứ không phải một bụng tâm tư như vậy.
Nói xong, một con mắt quỷ trên trán của hắn nhìn chằm chằm vào đám người.
Nếu đám người Vương Tín còn không chịu đi, Dương Gian chắc chắn sẽ ném toàn bộ bọn họ xuống dưới.
Nói chuyện với bọn họ không thể biểu lộ ra bản thân quá dễ dãi.
- Xin lỗi, hôm nay đã quấy rầy ngài quá nhiều. Thật sự xin lỗi, tôi sẽ đến nhà thăm hỏi ngài sau.
Sắc mặt Vương Tín không được tốt cho lắm. Hắn ta chậm rãi đứng dậy, sau đó cúi người thật sâu về phía Dương Gian.
Dương Gian tỏ ra không kiên nhẫn, phất phất tay, đồng thời nói:
- Người thuộc hạ kia của cậu có vẻ không được nghe lời cho lắm. Vừa rồi hắn ta dám rút súng đối với tôi. Lần sau tôi không muốn nhìn thấy người này nữa.
- Được rồi, tôi sẽ làm như đội trưởng Dương mong muốn.
Vương Tín cắn răng, quay đầu, dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm người thuộc hạ kia.
Dĩ hạ phạm thượng, là đại bất kính.
Ở trong tình huống quan trọng như vậy lại làm ra hành động thất lễ như vậy. Bất cứ là vì lý do gì đều không thể tha thứ. Huống gì người này còn gián tiếp khiến chuyện lần này bị thất bại.
- Đội trưởng Dương, xin cáo từ.
Vương Tín đi ra đến cửa, lại cúi người chào với Dương Gian, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mới quay người rời đi.
Sau khi đi ra khỏi tòa cao ốc một đoạn, Vương Tín dừng lại. Sau đó trên mặt hắn ta lộ ra vẻ hung ác, hung hang tát cho người thuộc hạ lúc nãy một bạt tai.
“Bốp.:
Người thuộc hạ kia lập tức bị đánh cho choáng váng. Một bạt tai kia khiến cho hắn ta thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, nhưng người này vội vàng lấy lại thăng bằng, sau đó cúi đầu, không nói một lời.
- Chết tiệt, cậu dám rút súng trước mặt Dương Gian. Là cậu định hại chết tất cả mọi người ở đây hay sao vậy? Đối với loại tồn tại của hắn, súng ống chỉ là một món đồ chơi mà thôi. Cậu quên lúc trước tôi đã dạy cậu như thế nào rồi hay sao?
Vừa nói, Vương Tín lại vừa vung tay tát thêm một cú.
Khóe miệng của người thuộc hạ này đã chảy máu, mặt sưng lên, nhưng thân thể vẫn đứng yên như cũ, cúi đầu:
- Thật sự xin lỗi vì đã gây ra phiền phức cho tổ trưởng.
Vương Tín tức giận, quay người bỏ đi.
Mấy người thuộc hạ lập tức bám sát theo phía sau.
Nhưng không đi được thêm bao xa, Vương Tín lại một lần nữa dừng bước. Thấy vậy những người thuộc hạ phía sau lưng lập tức đứng yên.
Sắc mặt Vương Tín trở nên âm trầm.
- Vừa rồi Dương Gian có nói là sau này không muốn gặp lại cậu. Sau khi trở về, cậu biết bản thân nên làm gì rồi chứ. Đừng để tôi phải thất vọng vì cậu, tôi sẽ chiếu cố cho người nhà của cậu, không cần phải lo.
- Dạ, vâng ạ.
Thân thể người thuộc hạ kia khẽ run, sắc mặt tái nhợt.
Những người khác trầm mặt, không nói gì. Nhưng không một ai cảm thấy việc này là có gì không ổn. Chỉ cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Dù sao người đồng nghiệp này cũng đã mang đến phiền phức cho bọn họ, thậm chí gián tiếp khiến cho lần đàm phán này bị thất bại. Đồng thời khiến cho lần gặp mặt tiếp theo với Dương Gian, bọn họ không thể không tăng điều kiện thỏa thuận.
- Chết tiệt, chết tiệt.
Cuối cùng, Vương Tín nhịn không được phải chửi thề, rồi hùng hổ rời đi. Bộ dạng hung ác này của hắn ta hoàn toàn khác biệt với vẻ khiêm tốn, tươi cười lúc trước.
Cùng lúc đó, Dương Gian nhìn phần tư liệu về quỷ gõ cửa ở trên bàn và lâm vào suy tư.
Chương Hoa thấy vậy liền nhắc nhở:
- Mặc dù tôi biết đội trưởng Dương cậu từng thiếu chút nữa chết vì chuyện linh dị này, nhưng không thể vì vậy mà cậu tức giận. Có một số việc cậu cần phải tỉnh táo suy nghĩ cho chín chắn. Hành động của đám người Vương Tín không có bất cứ ý nghĩa nào, bọn họ chỉ đơn thuần là muốn tìm kiếm phương pháp xử lý chuyện linh dị mà thôi.
- Mà cậu có thể coi là người có quyền lên tiếng về chuyện này nhất. Nên đương nhiên bọn họ sẽ đến nhà bái phỏng. Cho nên tôi đề nghị đội trưởng Dương nên nghĩ kỹ càng. Nếu được, cậu có thể nói cho bọn họ biết tư liệu về chuyện linh dị quỷ chết đói cũng không sao.
- Lúc trước cậu cũng nói, lỡ chuyện linh dị này chạy đến nước ta thì sẽ không hay, hơn nữa lúc này tổng bộ còn đang trong thời kỳ đặc thù.
Chương Hoa biết hiện tại tổng bộ đang phải bận rộn xử lý chuyện linh dị của quỷ họa, đồng thời kế hoạch đội cũng không thuận lợi cho lắm. Nếu lại xảy ra thêm một chuyện linh dị cấp A nữa, chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
Vì vậy hắn ta đề nghị Dương Gian giúp đỡ bên phía Vương Tín, nhằm giảm bớt áp lực cho bên này.
Chương Hoa tin tưởng, các làm này của hắn ta cũng sẽ được tổng bộ đồng ý. Dù sao cách làm này cũng được cân nhắc dựa trên đại cục.
Dương Gian nói:
- Cậu nói cũng có đạo lý. Nhưng cậu nhìn bộ dạng đến cửa cầu người của bọn họ đi, trong bụng chứa một đống ý nghĩ xấu. Với lại ấn tượng của tôi về bọn họ không tốt lắm.
- Đương nhiên, bản thân tôi sẽ tự có suy đoán của riêng mình. Đồng thời tôi vẫn cực kỳ tỉnh táo.
Chương Hoa trầm giọng nói:
- Nói vậy có nghĩa là lúc nãy đội trưởng Dương cậu đang cố ý? Vì cái gì? Rõ ràng có thể tiếp tục nói chuyện mà.
Dương Gian khẽ hô:
- Hai người có thể đi ra được rồi. Trương Lệ Cầm, cô giúp tôi thu dọn đồ ăn một chút đi.
- Đã nói chuyện xong rồi à?
Giang Diễm cẩn thận từng li từng tí nhô đầu ra ngoài, cô khẽ liếc mắt nhìn ngó hai bên.
Bởi vì cả hai ở trong phòng an toàn nên không hiểu rõ tình hình ở bên ngoài.
- Vẫn còn đang nói chuyện. Nhưng đám người kia đi rồi, không còn chuyện gì nữa.
Vừa nói, Dương Gian vừa chỉ tay vào trên bàn.
- Mang chiếc tủ sắt này bảo vào trong phòng an toàn đi.
- Được.
Giang Diễm cười hì hì, sau đó đi đến và mang chiếc tủ sắt có chứa quỷ sứ vào trong phòng an toàn.
Trương Lệ Cầm thì thu dọn đồ ăn.
Dương Gian bất chợt dò hỏi.
- Đúng rồi, Giang Diễm, trình độ tiếng Nhật của cô như thế nào?