Giang Diễm mặt dày nói:
- Cũng không tệ lắm, tôi có học qua tiếng Nhật, sao vậy?
- Nói một hai câu nghe thử xem.
Giang Diễm nhíu mày lại, nghiêm túc nói:
- Tư cổ một, một vùng chính là lấy, ép diệt…
Dương Gian phất phất tay nói:
- Được rồi, được rồi, nhiêu đó là đủ hiểu rồi. Cứ tưởng sinh viên đại học thì thế này, khả năng còn không bằng cả Trương Vĩ. Ít ra tên này còn biết một túi gạo chống được mấy tầng.
- Còn nữa, có phải là cô lại lén mở máy tính của Trương Vĩ đúng không?
Giang Diễm hơi đỏ mặt, giơ tay lên thề thốt.
- Không, tuyệt đối không có, tôi thề.
Trương Lệ Cầm ở một bên cười cười, nhưng không vạch trần.
Chương Hoa nhìn hai người, không nói một lời. Hắn ta đã đọc qua hồ sơ về hai người rồi, bất kể là Trương Lệ Cầm hay Giang Diễm, không một ai có vấn đề gì bất thường cả. Cả hai chỉ làm việc ở chỗ này mà thôi. Đây là việc tư của họ nên hắn ta không hỏi nhiều. Đồng thời bình thường hắn ta cũng đối đãi khá khách khí với bọn họ.
- Đội trưởng Dương, chúng ta có bàn bạc tiếp về chuyện vừa rồi nữa không?
Dương Gian nói:
- Cậu không cần quá lo lắng, bọn họ sẽ tiếp tục tìm đến tôi mà thôi. Với lại hiện tại bọn họ còn vội hơn cả tôi. Đồng thời tôi cũng muốn kiếm thêm một khoản mà, anh không cần lo. Ở nhà còn có mấy người cần tôi phải chu cấp đây.
Chương Hoa tự giễu cười một tiếng.
- Không nghĩ đội trưởng Dương đã có kế hoạch rồi, ngược lại thành ra tôi hơi nhiều chuyện.
Xem ra Dương Gian còn cẩn thận hơn so với tưởng tượng của hắn ta, không hề xốc nổi như hắn ta nghĩ.
Dương Gian lại nói:
- Nhưng hiện tại vẫn nên chú ý nhiều đến chuyện linh dị của quỷ họa. Chương Hoa, phiền cậu chú ý nhiều về chuyện này một chút. Nếu chuyện linh dị của quỷ họa không được xử lý, khả năng cao nó sẽ di chuyển. Tôi không muốn thứ này đột nhiên lại chạy đến thành phố Đại Xương của tôi đâu.
- Tôi vẫn luôn cho người chú ý đến chuyện này. Nếu có tin tức tôi sẽ lập tức thông báo cho đội trưởng Dương ngay.
Dương Gian gật đầu nói:
- Vậy là tốt, nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu cứ đi làm việc trước đi.
Chương Hoa đứng dậy rồi nói:
- Được rồi, tôi sẽ ở trong văn phòng phía dưới. Nếu có chuyện gì cần, đội trưởng Dương có thể tìm tôi. Bất cứ lúc nào tôi cũng ở đó. Nếu bận chuyện gì tôi sẽ để cho người trực ban thay.
Chờ đến khi Chương Hoa rời đi, Dương Gian mới cầm xấp tư liệu về quỷ gõ cửa ở trên bàn, nghiêm túc đọc.
Hắn muốn xem xem hồ sơ của bọn họ có thay đổi gì so với hắn biết không.
Rất nhanh.
Hắn nhìn thấy một bức ảnh.
Là một trấn nhỏ, tối tăm, khá u ám, kìm nén và quỷ dị.
Đây là một nơi nằm bên trong quỷ vực của quỷ gõ cửa, chỉ là bức ảnh này không chụp được quỷ gõ cửa, mà chỉ chụp được những chấm nho nhỏ màu đen ở trên bầu trời.
Lại nhìn qua bức hình khác.
Bức hình này là ảnh phóng đại của những điểm đen kia, chính là những chiếc đầu người trắng bệch đang nhắm mắt. Trong đống đầu này có nam có nữ, có một số đầu vừa mới chết không lâu, nhưng có một vài cái đã đổi màu, trở nên đen sì, hư thối. Xem ra toàn bộ đầu người ở trên này cũng không phải bị hại cùng một lúc. Sắc mặt Dương Gian hơi động:
- Bóng bay đầu người, quả nhiên chuyện linh dị này vẫn còn ở bên trong quỷ vực của chuyện linh dị quỷ gõ cửa.
- Chuyện này có chút phức tạp. Với lại theo như bức ảnh chụp thì quỷ vực của quỷ gõ cửa… Có hơi lớn.
Càng xem tư liệu, Dương Gian càng khẳng định suy đoán lúc trước của hắn là đúng.
…
Ở trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Thượng Thông.
Dương Gian có thói quen đứng trước cửa sổ của văn phòng và nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh của thành phố. Ánh mắt của hắn khẽ chớp động, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Nếu mình tính không sai, thời gian giao dịch giữa mình và tủ quỷ còn lại hai ngày nữa. Nếu thật sự đáp ứng thỉnh cầu của tên Vương Tín kia, đi xử lý chuyện linh dị của quỷ gõ cửa. Thời gian hành động tối đa của mình chỉ có chừng một ngày, đây là thời gian mình còn sự bảo vệ của tủ quỷ.”
"Chừng đó thời gian có lẽ kịp. Dù sao khi tiếp xúc trực tiếp với chuyện linh dị, chỉ cần chừng một hai tiếng đồng hồ là sẽ có kết quả ngay, không cần đợi quá lâu.”
Hắn còn đang do dự, dù sao loại chuyện như này rất nguy hiểm. Khả năng cao hắn sẽ chết ở trong lần xuất ngoại này, không về được.
- Tổng giám đốc Dương, tôi pha cho ngài một ly cà phê.
Trương Lệ Cầm bưng một ly cà phê và đi đến. Công việc của cô khá thanh nhàn, bình thường chẳng có việc gì cả. Nên cô muốn tìm việc gì đó để biểu hiện với Dương Gian một chút, không muốn bản thân trở thành một người không có giá trị. Dương Gian lấy lại tinh thần, sau đó hỏi:
- Mấy giờ rồi?
Trương Lệ Cầm nói:
- Ba giờ chiều.
Dương Gian gật đầu, hắn quay người đi đến trước bàn làm việc, sau đó ngồi xuống, rồi cầm ly cà phê lên và uống một ngụm:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất. Vì sao ngày hôm nay tới công ty, tôi lại không nhìn thấy Trương Vĩ, cậu tôi đi đâu rồi?
Trương Vĩ?
Trương Lệ Cầm hơi lắc đầu.
- Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm. Tôi không chú ý nhiều đến Trương Vĩ.
Cô và Trương Vĩ không quen không biết, không chú ý cũng là chuyện bình thường.
Dương Gian gật đầu, sau đó cầm điện thoại di động và bắt đầu gọi điện thoại cho Trương Vĩ. Nhưng không gọi được cho hắn ta. Có vẻ như điện thoại của hắn tôi đã tắt máy. Sau đó Dương Gian mở livestream của Trương Vĩ, nhưng lần livestream cuối cùng của hắn tôi đã là năm ngày trước. Nói cách khác, gần đây hắn tôi không mở livestream.
- Cô đi xuống phía dưới hỏi Giang Diễm, Vương Bân một chút xem sao. Hỏi xem gần đây Trương Vĩ chạy đi đâu, tối nay tôi muốn hẹn cậu tôi đi ăn.
Trương Lệ Cầm gật đầu:
- Được rồi, tôi sẽ đi hỏi thử xem sao.
Một lát sau, cô liền trở về, đi theo cô là một người đàn ông trung niên tuổi hơn bốn mươi. Hắn tôi chính là cha của Trương Vĩ, Trương Hiển Quý, là một trong những phú thương có tiếng của thành phố Đại Xương.
- Chú Trương, chú đến đây làm gì vậy?
Dương Gian đứng dậy, tỏ ra có chút kinh ngạc.