Sắc mặt Trương Hiển Quý có vẻ không tốt lắm, hắn tôi nói:
- Lúc trước tôi cũng không biết là cậu đã trở về. Vừa nãy Trương Lệ Cầm qua chỗ của Vương Bân, là Vương Bân nói cho tôi biết. Chuyện này có liên quan đến Trương Vĩ, nên tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ một chút. Vả lại chuyện này cũng chỉ có mình cậu mới giúp đỡ được. Lúc trước tôi thấy cậu chưa trở về nên không dám liên lạc với cậu, kẻo lại làm phiền đại sự của cậu.
Dương Gian nhướng mày.
- Trương Vĩ xảy ra chuyện?
Trương Hiển Quý trầm mặt nói:
- Cũng không phải là xảy ra chuyện gì, nó rất ổn, chỉ là bị người tôi khống chế.
- Bị người tôi khống chế?
Dương Gian nhất thời thấy có chút kinh ngạc.
Thời đại này mà vẫn có người cảm thấy hứng thú với tên Trương Vĩ này sao?
- Đã báo cảnh sát chưa?
Trương Hiển Quý khẽ lắc đầu nói:
- Không có tác dụng đâu. Thời đại này, số lượng người mất tích quá nhiều, bên kia không thể nào điều tra nổi nữa. Với lại chuyện này có liên quan đến cậu.
- Liên quan đến tôi?
Dương Gian cảm thấy có chút nghi hoặc.
Trương Hiển Quý nói:
- Cậu còn nhớ một người bạn học tên Tôn Nhân của cậu không?
- Tôn Nhân?
Dương Gian hồi tưởng lại:
- Có một chút ấn tượng, đó là bạn học cấp ba của tôi và Trương Vĩ, là bạn học cùng lớp. Nửa năm sau đó trường học xảy ra chuyện, cả lớp chỉ còn lại bảy người bọn tôi còn sống sót. Tôn Nhân chính là một trong bảy người chúng tôi, nhưng giữa tôi và cậu tôi cũng không thân quen lắm, bình thường không hay nói chuyện với nhau.
Trước kia, khi đi học, dù học chung một lớp, nhưng mỗi người đều có phạm vi của riêng mình, hiếm người bắt chuyện giao lưu với toàn bộ lớp học lắm.
Vương San San, Miêu Tiểu Thiện còn có Tô Lôi đã chết kia là những người có thành tích học tập tốt, lại xinh đẹp, nên thuộc nhóm nữ thần. Hắn, Trương Vĩ còn có Triệu Lỗi đường đường chính chính thuộc nhóm điếu ti, còn Tôn Nhân lại thuộc nhóm khác, nên không hay chơi với nhau.
- Mấy ngày trước, Trương Vĩ đi gặp cậu ta, sau đó liền mất liên lạc. Hiện tại tôi chỉ nhận được một vài video cho thấy Trương Vĩ vẫn còn sống mà thôi.
Nói đến đây, Trương Hiển đưa cho hắn một chiếc điện thoại di động:
- Tôn Nhân có nói, nếu cậu trở về thì hãy dùng chiếc điện thoại này để liên lạc với cậu ta. Cậu tôi có vài lời muốn nói cùng với cậu. Tôi nghĩ cậu tôi muốn dựa vào mối quan hệ giữa cậu và Trương Vĩ để tìm tới cậu. Còn vì việc gì thì tôi không biết được.
- Nhưng bất kể là vì chuyện gì, tôi đều hi vọng Trương Vĩ có thể bình an trở về. Dương Gian, mong cậu có thể giúp đỡ nó một chút, bất cứ điều kiện gì tôi cũng sẽ đáp ứng.
Dương Gian nói:
- Điều kiện thì thôi, không cần đâu. Chuyện này có liên lụy đến một số thứ lúc trước, có liên quan đến tôi, nên tôi sẽ phụ trách xử lý. Chú Trương, chú cứ yên tâm đi, qua mấy ngày nữa Trương Vĩ nhất định sẽ bình an trở về.
Hắn không nghĩ tới, chỉ mấy ngày không gặp, mà Trương Vĩ lại đụng thêm một kiếp nạn mới.
- Hiện tại tôi thử xem có gọi được với tên Tôn Nhân kia không.
Sau khi nhận lấy chiếc điện thoại di động từ tay Trương Hiển Quý, Dương Gian liền mở ra, ở bên trong chỉ lưu một số điện thoại.
Hắn liền gọi số này.
Cuộc gọi được tiếp nhận rất nhanh.
- Tổng giám đốc Trương. Không phải là tôi đã nói rõ ràng rồi hay sao, trừ phi người nghe là Dương Gian, nếu không tôi sẽ không nói bất cứ điều gì hết.
Trong điện thoại lập tức truyền đến một giọng nói trầm thấp, không giống với Tôn Nhân lúc trước một tý nào.
Dương Gian trực tiếp nói:
- Tôn Nhân, là tôi, Dương Gian. Trương Vĩ vẫn còn ở chỗ của cậu hay sao?
- Dương Gian? Khà khà, đúng là cậu rồi, muốn gọi được cho cậu đúng là không dễ một chút nào. Không dùng một chút thủ đoạn thì ngay cả tiểu khu nhà cậu tôi cũng không thể nào vào được. Dạo này cậu lăn lộn tốt quá. Trương Vĩ đúng là đang ở chỗ của tôi. Ăn uống đầy đủ, chỉ là không được tự do hoạt động mà thôi.
Tôn Nhân cười nói, tuy nhiên tâm tình của tên này có gì đó không bình thường.
- Trương Vĩ cố ý chạy đi tìm cậu chơi, thế mà cậu liền đối xử với bạn học như vậy? Cậu có biết cậu đang làm chuyện gì không?
Giọng nói của Dương Gian trở nên lạnh lẽo.
Tôn Nhân trả lời:
- Thú thật, nếu không phải rơi vào tình thế cùng đường mạt lộ, tôi sẽ không muốn gọi điện cho cậu đâu. Dù sao cậu cũng trở thành ngự quỷ nhân nửa năm rồi. Trong lòng tôi không biết cậu nguy hiểm như thế nào nữa. Cho nên tôi chỉ có thể tìm đến Trương Vĩ để gây phiền phức. Cậu cũng đừng có trách tôi, chỉ vì sống sót, tôi không thể không bất chấp nguy hiểm được.
Dương Gian nói:
- Xem ra cậu cũng đã gặp một số thứ, biết một ít chuyện. Sớm biết có ngày này, trước đó tôi nên để cho cậu chết ở trong trường học thì tốt hơn.
Xem ra sáu người bạn mà hắn cứu ra ngoài lúc trước đều không hoàn toàn là người bình thường, cũng sẽ tồn tại một hai kẻ cặn bã.
Tôn Nhân nói:
- Hiện tại dù cậu có định nói gì cũng đều đã muộn rồi. Dương Gian, tôi không muốn nói nhảm với cậu nữa. Tôi có thể thả Trương Vĩ về, dù sao mục đích của tôi cũng không phải cậu ta, nhưng tôi có điều kiện.
Sắc mặt Dương Gian bình tĩnh, chậm rãi mở miệng nói.
- Nói.
Tôn Nhân nói:
- Hắc hắc, tôi cần một con quỷ, một con quỷ bị giam giữ.
Dương Gian nhíu mày, quả nhiên, tên gia hỏa này đã bắt đầu tiếp xúc với giới linh dị. Việc hắn tôi để mắt đến Trương Vĩ cũng không phải vì tiền, mà chính là muốn dùng Trương Vĩ để đánh chủ ý lên người của hắn. Xem ra sau khi trải qua chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, ảnh hưởng của nó đối với tên này là rất lớn. Nếu không tên này sẽ không bắt đầu cảm thấy hứng thú đối với chuyện linh dị như vậy.
Thứ này đâu phải là đồ chơi bình thường. Nó vừa khủng bố vừa nguy hiểm chết người.
"Tên gia hỏa này đang muốn chủ động trở thành ngự quỷ nhân a? Hay là hiện tại hắn tôi đã trở thành ngự quỷ nhân rồi…”
Dương Gian trầm giọng nói:
- Cậu có biết là cậu đang đùa với lửa không? Tôn Nhân, niệm tình chúng tôi từng là bạn học, hiện tại cậu thu tay vẫn còn kịp.
- Thứ này không phải là thứ mà cậu có thể đụng chạm.