Giọng nói của Tôn Nhân vẫn tiếp tục vang lên:
- Đó là ý định của tôi, không liên quan gì đến cậu cả. Cậu hãy cho tôi một đáp án thống khoái đi, một là đáp ứng yêu cầu của tôi, hai là chờ nhặt xác cho Trương Vĩ. Hiện tại tôi chẳng còn gì để mất nữa rồi, không cần quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh kia.
- Cậu đã thay đổi quá nhiều.
Dựa vào giọng nói Dương Gian có thể biết được Tôn Nhân đang cực kỳ điên cuồng.
Tên gia hỏa này đã đi theo hướng cực đoan, không còn để ý đến sống chết của bản thân nữa, có thể thấy hẳn hắn tôi đã nhận phải một kích thích cực lớn nào đó.
Tôn Nhân nói.
- Con người đều sẽ thay đổi. Không phải cậu cũng giống vậy hay sao.
Dương Gian trầm giọng nói:
- Được rồi, tôi đáp ứng yêu cầu của cậu. Một con quỷ đúng không, tôi sẽ cho cậu. Nhưng hiện tại tôi muốn gặp mặt Trương Vĩ một lát.
- Cậu vẫn sảng khoái như cũ, không có chuyện gì, chờ tôi vài phút.
Nói xong, Tôn Nhân lập tức cúp điện thoại.
Dương Gian nhìn thấy bên kia đã cúp máy, liền nói:
- Chú Trương, chú đi vào bên trong phòng an toàn. Trong đó có hai chiếc rương bằng vàng, chú cầm một chiếc rương ra đây. Nhớ cẩn thận chút, đừng có để rơi. Bên trong là một con quỷ, còn nữa, đừng đụng đến những thứ bên trong, chúng đều là thứ nguy hiểm.
- Được, tôi nhớ rồi.
Trương Hiển Quý hít sâu một hơi, sau đó quay người rời đi.
Dương Gian lại nói.
- Cô đi thông báo cho Chương Hoa, bảo hắn ta đến đây, nói cho hắn ta biết là có việc cần làm.
Trương Lệ Cầm gật gật đầu, lập tức rời khỏi phòng làm việc.
Ở bên trong một căn phòng trọ cũ kỹ, xập xệ tại thành phố nhỏ nào đó.
Trương Vĩ bị giam ở bên trong một căn phòng nhỏ, cửa chính và cửa sổ đều đã được hàn khung sắt che chắn. Trên đỉnh đầu hắn ta chỉ có một chiếc bóng đèn khá mờ, tòa ra ánh sáng mông lung.
- Trương Vĩ, cậu sắp sửa được tự do rồi. Vừa rồi tôi đã gọi điện được cho Dương Gian, hắn đồng ý với yêu cầu của tôi. Hắc hắc, Dương Gian đúng là bạn chí cốt của cậu. Quyết định bắt cậu đúng là không sai.
Đúng lúc này một người thanh niên thần sắc tiều tụy, khá khó coi cầm điện thoại di động đi vào.
Tôn Nhân vỗ vỗ cửa sắt:
- Tôi nói rồi, thuật bắn súng run tay kia của cậu là giả, thế mà cậu còn luyện? Mau lại đây, Dương Gian muốn gọi video call cùng cậu.
Ở bên trong phòng, Trương Vĩ khí định thần nhàn đứng yên tại chỗ, loay hoay biểu hiện ra một tư thế khá kỳ quái.
Nghe Tôn Nhân nói như vậy, Trương Vĩ mưới dừng lại động tác, ngậm miệng, liếc mắt nhìn ra ngoài.
Tôn Nhân nói:
- Cậu chờ một lát, để tôi gọi điện cho cậu ta…
Nhưng không đợi cho Tôn Nhân nói xong, Trương Vĩ đột nhiên há miệng phun một cái, một cục đờm lớn lập tức phun lên trên mặt của Tôn Nhân. Sau đó Trương Vĩ lập tức giơ ngón tay thối lên và nói:
- Con chó Tôn Nhân, dám lừa bố mày. Bố mày phun đờm chết cụ nhà mày.
Mặt Tôn Nhân đen lại, hắn ta cảm giác giống như bản thân vừa bị dội một chậu nước lên mặt vậy.
- Cậu lấy đâu ra nhiều nước bọt như vậy?
Trương Vĩ cười lạnh nói:
- Tích cóp nửa tiếng đồng hồ, chỉ chờ đợi giây phút này mà thôi.
- Cậu đúng là đủ kiên nhẫn.
Tôn Nhân nhìn chằm chằm Trương Vĩ. Kế đó điện thoại đã gọi được cho Dương Gian, hắn ta liền đưa điện thoại ra và nói với Trương Vĩ.
- Tôi chỉ cho hai người tối đa là hai phút để nói chuyện với nhau thôi đấy.
Cuộc gọi được nhận, trong video truyền ra giọng nói và hình ảnh của Dương Gian.
Trương Vĩ lập tức chào hỏi.
- À, đại ca đấy à, khỏe không?
Dương Gian nói:
- Sao cậu lại để rơi vào trong tay Tôn Nhân rồi, súng của cậu đâu? Sao không một phát xuyên đầu của tên kia đi.
- Đừng nói nữa, tôi bị trúng gian kế của tên chó chết đó.
Trương Vĩ hùng hùng hổ hổ nói:
- Tên này mới tôi đi ăn cơm, sau đó đánh thuốc mê ở trong thức ăn. Sau đó tôi nằm ngủ, đến khi tỉnh dậy thì thấy mình ở đây rồi, không biết là chuyện gì đã xảy ra. Hiện tại mông còn có hơi đau một chút, không biết tên này có làm bậy bạ gì với tôi không nữa.
Dương Gian nói:
- Vậy là cậu bị người ta chuốc thuốc mê rồi.
- Được rồi, tôi vừa mới trò chuyện với Tôn Nhân xong. Cậu ta sẽ thả cậu ra, cha cậu đang chờ cậu ở nhà đấy. Sau khi trở về, nếu không có chuyện gì thì đừng có chạy nhảy lung tung. Muốn gặp mặt ai đó thì cứ bảo họ chạy đến thành phố Đại Xương. Chỗ này là địa bàn của tôi, lời của tôi là trên hết, không ai xía vào được.
- Có lý. Tội cho mấy người fan nữ đáng thương của tôi, mấy ngày rồi tôi không bật livestream. Mấy cô ấy chắc chắn rơi vào lòng của người khác mất rồi. Lần trước còn có một nữ minh tinh tặng đồ cho tôi đây. Lần sau sẽ mời cô ta đến thành phố Đại Xương.
Trương Vĩ tỏ ra có chút tiếc nuối, không có chút biểu hiện nào cho thấy hắn ta đang bị giam.
Sau đó Trương Vĩ lại cười hắc hắc và nói.
- Đúng rồi, tôi có lưu cho cậu một phần quà, trong máy tính của cậu ở bên trong phòng ấy. Cẩn thận, đừng cho cái cô Giang Diễm nhà cậu tìm được. Cô ta thường xuyên tìm tòi ở trong máy tính của cậu đó.
-...
Dương Gian không biết nên nói cái gì.
- Thời đại này lượng người ưu tú giống như cậu không có nhiều.
- Được rồi, nói chuyện phiếm nhiêu đó là đủ rồi.
Tôn Nhân lập tức lấy điện thoại di động, sau đó nhìn Dương Gian và nói:
- Nhiêu đó thôi. Tí nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu hãy gửi đồ đến đó đi, rồi tôi sẽ lấy sau. Đừng có chơi chiêu trò gì đấy nhé, nếu không tôi sẽ giết chết Trương Vĩ.
Dương Gian bình tĩnh nói.
- Yên tâm đi, sẽ không có chiêu trò gì đâu. Hiện tại tôi đang rất bận, chẳng có thời gian tính toán với cậu làm gì. Chỉ là một con quỷ mà thôi, cho thì cho. Nhưng lần gặp mặt sau, hai bên sẽ không dễ nói chuyện như lần này đâu. Tốt nhất cậu nên chú ý một chút.
Tôn Nhân cười nói:
- Vậy thì chờ đến khi chúng ta gặp mặt đã rồi hãy nói sau.
Nói xong, hắn ta liền cúp điện thoại.
Dương Gian bình tĩnh để điện thoại di động xuống, sau đó nói.
- Chuyện này đại khái chính là như vậy. Chương Hoa, cậu sắp xếp người xử lý chuyện này giúp tôi một chút.