Chương Hoa mới đến không lâu, nghe vậy liền trầm ngâm nói:
- Chuyện này, không có vấn đề, hiện tại tôi sẽ trở về tìm tư liệu của Tôn Nhân. Sau đó truy tung vị trí của cậu ta, trong vòng một ngày tôi sẽ xử lý xong vụ này.
Dương Gian nhìn hắn ta rồi nói:
- Không cần. Trước tiên cứ hoàn thành giao dịch với hắn ta, sau khi xác nhận được sự an toàn của Trương Vĩ, cậu hãy phát lệnh truy nã là được. Chỉ cần có người tìm ra hắn ta, cứ xử lý trực tiếp tại chỗ, không cần phải bắt. Hắn ta đã dính dáng đến chuyện linh dị, là nhân vật nguy hiểm, không còn là tội phạm bình thường nữa.
- Tôi nghĩ cậu hiểu ý của tôi rồi chứ?
- Hiểu, tôi biết nên làm như thế nào.
Chương Hoa nói, hắn ta không có bất cứ ý kiến nào đối với an bài của Dương Gian.
Một khi dính dáng đến chuyện linh dị, hắn ta cần ứng phó một cách cẩn thận. Dương Gian nói:
- Được rồi, cậu đi điều tra thông tin về tên Tôn Nhân kia đi. Chuyện này tôi sẽ bàn giao lại toàn bộ cho cậu, còn đồ giao dịch thì tí nữa Trương Hiển Quý sẽ đưa đến. Tôi hi vọng mấy ngày tới sẽ nhận được tin tức tên Tôn Nhân này đã chết.
Chương Hoa trịnh trọng gật gật đầu.
Đây được coi là nhiệm vụ đầu tiên của hắn ta, nếu làm không tốt thì sau này khó mà đặt chân ở bên trong công ty này.
Ở trong một tòa thành thị nhỏ nào đó.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Tôn Nhân quyết định gửi địa chỉ. Mặc dù hắn ta biết có lẽ Dương Gian sẽ trả thù hắn ta vì chuyện lần này. Nhưng hiện tại hắn ta không còn tâm trí để quan tâm đến nhiều chuyện như vậy.
Sau khi làm xong hết toàn bộ mọi việc, hắn ta liền tắt điện thoại di động, rồi vứt đi. Sau đó vì có chút mệt mỏi nên hắn ta nằm xuống giường.
Hắn ta đang đụng phải một loại tra tấn cực kỳ đáng sợ, Tôn Nhân từng có ý định tiến sâu vào trong giới linh dị, để tìm kiếm cách giải quyết. Nhưng hắn ta không phải ngự quỷ nhân, cho nên không có ai để ý đến hắn ta cả. Vì vậy không thể nào tiếp xúc trực tiếp với người ở trong vòng tròn linh dị.
Hắn ta từng có ý định gặp Dương Gian để xin sự giúp đỡ.
Nhưng lần đó hắn ta thiếu chút nữa bỏ mệnh tại tiểu khu Quan Giang… Kể từ đó, hắn ta bắt đầu thay đổi cách nghĩ.
Con người, cuối cùng vẫn phải tự dựa vào bản thân để xử lý mọi chuyện.
Tôn Nhân khẽ giơ tay lên, bàn tay của hắn ta bị thiếu mất mấy ngón, giống như bị thứ gì đó cắn đứt.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man, hắn ta mơ mơ màng ngủ lúc nào không hay.
Mà ngay khi hắn ta nằm ngủ, cách cửa không gió tự động lung lay, sau đó két một tiếng, đột nhiên mở ra một cách quỷ dị.
Dường như có một bóng người trắng bệch từ bên ngoài phòng đi vào.
Đó là một cỗ thi thể trắng bệch, băng lãnh, từ hình thù bên ngoài của cỗ thi thể này không khó để nhận ra đây là một bộ thi thể của phụ nữ. Cỗ thi thể này giống như chui ra từ trong không khí vậy, không có chút biểu hiện nào đã đột nhiên xuất hiện.
Cỗ nữ thi này đi đến bên cạnh giường của Tôn Nhân, sau đó khẽ nằm xuống bên cạnh, rồi khoác cánh tay băng lãnh, cứng ngắc lên trên người của hắn ta.
Tôn Nhân cảm thấy bản thân không thể thở được, đồng thời cảm giác được một cỗ âm lãnh. Thậm chí hắn ta còn sờ được mái tóc đang xõa, che ở trên mặt của hắn ta, cảm giác vô cũng chân thực.
Đột nhiên.
Hắn ta mở to hai mắt, trực tiếp ngồi dậy khỏi giường, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi.
Căn phòng vẫn đang sáng rõ, xung quanh chỉ có một mình hắn ta. Đồng thời trên người hắn ta không bị bất cứ thứ gì đè lên cả. Không có cỗ thi thể trắng bệch, cũng không có mái tóc nào quấn vào tay hắn ta cả. Giống như tất cả những chuyện vừa rồi đều là ác mộng.
Nhưng khi Tôn Nhân nhìn về phía cửa phòng lúc trước hắn ta khóa chặt, trong lòng khẽ thắt lại.
Năm sáu chiếc khóa đã bị phá hư, hiện tại cửa phòng đang rộng mở. Giống như vừa rồi thực sự có thứ gì đó đã đi vào bên trong căn phòng của hắn ta.
Cỗ thi thể phụ nữ kia là thật, không phải ác mộng.
"Chết tiệt, thứ này lại đến, cách mình càng ngày càng gần… Vừa rồi mình còn cảm thấy nó đã đặt tay lên trên người của mình. Lần trước nó chỉ đứng cạnh giường thôi mà.”
Cánh tay Tôn Nhân khẽ run rẩy, hắn ta đang nhớ lại cảnh tượng khủng bố nào đó lúc trước mà hắn ta từng gặp.
Lần đó hắn ta vừa mới ngủ dậy, đột nhiên nhìn thấy một cỗ thi thể trắng bệch của phụ nữ đang đứng cạnh giường và nhìn chằm chằm vào hắn ta. Cảnh tượng lúc đó khiến hắn ta cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Nhưng sau đó, cỗ nữ thi kia liền biến mất, không thấy đâu nữa.
Hắn ta từng nghĩ bản thân bị ảo tưởng, nhưng cơn ác mộng đó cứ tiếp tục kéo dài. Vì để chứng minh những điều này không phải là giấc mơ, hắn ta thậm chí còn lắp đặt cả camera.
Nhưng kết quả lại khiến hắn ta cảm thấy tuyệt vọng, camera không ghi hình được con quỷ kia, nhưng ở một thời điểm nào đó cánh cửa phòng của hắn ta đột nhiên mở ra. Dường như lúc đó là lúc quỷ đi vào trong căn phòng của hắn ta, chỉ là nó không thể bị ghi hình lại mà thôi.
Sau khi xem hết video, Tôn Nhân biết bản thân đã bị quỷ để mắt đến.
Giống như chuyện linh dị mà hắn ta từng trải qua ở trường Thất Trung vậy. Chỉ là lần này quỷ là một con quỷ khác, không còn là ông lão lúc trước, mà là một cỗ nữ thi.
Kể từ đó về sau, hắn ta không dám nằm ngủ nữa, bởi vì một lần tỉnh lại hắn ta đều sẽ nhìn thấy cỗ thi thể kia.
Với lại nó tiếp cận hắn ta càng ngày càng gần.
Lần này nó đã nằm xuống bên cạnh hắn ta rồi… Nếu còn tiếp tục thêm một lần nữa, Tôn Nhân cảm thấy hắn ta chắc chắn phải chết.
Trở thành ngự quỷ nhân, đuổi con quỷ kia đi, đây là phương pháp cuối cùng có thể giúp Tôn Nhân sống sót.
Hắn không dám ngủ tiếp.
Tôn Nhân vội vàng đi về phía nhà vệ sinh, hắn ta muốn rửa mặt cho tỉnh táo một chút.
Khi hắn ta đi ngang qua một căn phòng khác, Trương Vĩ liền hỏi.
- Tôn Nhân, cậu lại gặp phải ác mộng đúng không? Mau nói xem, cỗ thi thể kia có đẹp không? Vóc người thế nào, nếu cậu không muốn thì cứ đưa cho tôi. Tôi có thể nhận lấy giúp cậu mà.