Bị giam ở trong này cũng vài ngày rồi, nên Tôn Nhân từng kể cho Trương Vĩ biết tình hình đại khái của bản thân hắn ta.
- Câm miệng.
Tôn Nhân vừa bị quỷ khiến cho tỉnh ngủ nên tâm trạng rất tồi tệ, vì vậy hắn ta không thèm để ý đến Trương Vĩ, mà đi thẳng vào trong phòng vệ sinh.
Trương Vĩ tiếp tục hô.
- Tôi làm được mà, cậu tin tôi đi, nhường cỗ thi thể nữ kia cho tôi xem đi.
Tôn Nhân cảm thấy lời khiêu khích của Trương Vĩ rất đúng lúc, khiến hắn ta có ý định muốn giết người.
Trương Vĩ trầm ngâm.
"Đúng rồi, vừa nãy mình quên mất. Đáng ra mình nên nói chuyện này cho đại ca nghe chứ. Nói không chừng hắn cũng sẽ cảm thấy hứng thú đối với nữ quỷ này."
- Tôn Nhân, chờ một chút, đừng có đi vội. Vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ đến một việc. Dựa theo quy củ của đại ca, một khi đụng phải chuyện linh dị đều sẽ đặt một cái danh hiệu cho nó. Nãy giờ tôi đã nghĩ kỹ giúp cậu rồi, cậu cảm thấy cái tên quỷ ép giường thế nào? Thật là hâm mộ cậu, chỉ lần đầu tiên đã đụng trúng nữ quỷ, không giống như tôi và đại ca, tất cả những thứ bọn tôi từng gặp đều là quái như vậy.
…
- Dương Gian, là cái này à?
Khoảng chừng bốn giờ chiều ngày hôm đó, Trương Hiển Quý xách một chiếc rương nặng nề bằng vàng đi vào trong phòng làm việc của Dương Gian.
Dương Gian đi đến, nhìn một chút rồi gật đầu nói:
- Đúng rồi, chính là thứ này. Chú Trương, một lát nữa chú xuống dưới tìm Chương Hoa. Tôi đã an bài tất cả mọi chuyện cho cậu ta rồi. Mọi chuyện còn lại cậu ta sẽ phụ trách, việc người bắt cóc Trương Vĩ là Tôn Nhân. Tôi đã hạ lệnh cho Chương Hoa rồi, chỉ cần Trương Vĩ bình an trở về sẽ lập tức truy nã hắn ta ngay.
- Nếu có cơ hội tôi sẽ xử lý tên Tôn Nhân kia. Mặt khác, sau khi Trương Vĩ trở về. Chú đừng để cho cậu ta chạy bậy bạ một mình nữa. Thời thế hiện tại khác xa so với trước kia. Dạo này ngoài đường không thiếu những kẻ điên đâu, chú cứ cho cậu ta ở nhà là an toàn nhất.
- Người bình thường, một khi đụng phải chuyện kia sẽ không còn là người bình thường nữa.
- Tôi hiểu rồi, lần này may nhờ có cậu, nếu không tôi thật sự không biết nên làm cái gì nữa.
Đây là lời cảm kích xuất phát từ sâu trong tâm khảm của Trương Hiển Quý.
Ai có thể nghĩ ra được, người bạn học lúc trước của con hắn ta, lại trở thành một vị đại nhân vật của thành phố Đại Xương. Bất cứ cử động nào đều liên lụy đến sống chết của rất nhiều người.
Có thể nói con của hắn ta, Trương Vĩ quen biết được người bạn học này chính là chuyện may mắn nhất cả đời này của nó.
Dương Gian nói:
- Đây chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi. Huống gì chuyện lần này cũng có một phần liên quan đến tôi, tôi không thể nào ngồi yên mặc kệ được. Ngoài ra, chú Trương cũng không cần phải khẩn trương như vậy. Tên Tôn Nhân kia vẫn còn có được lý trí, cũng có quen biết với Trương Vĩ. Nên chú không cần lo về an toàn của bản thân cậu ta, vừa rồi chú cũng nhìn thấy cậu ta trong video rồi đó.
- Trương Vĩ vẫn rất thoải mái, không hề có biểu hiện nào cho thấy cậu ta bị người ngược đãi hết.
Trương Hiển Quý gật đầu, nghe Dương Gian nói như vậy, hắn ta cũng an tâm hơn không ít.
Hắn ta bất chợt thở dài rồi nói:
- Nói đi nói lại vẫn là do nó dễ tin người. Nếu không chỉ bằng việc trong tay của nó có mang theo súng. Người bình thường căn bản không một ai dám đụng đến nó cả.
Trong quãng thời gian Dương Gian rời khỏi thành phố Đại Xương, Trương Vĩ thường xuyên luyện tập bắn súng. Vả lại tên này rất có thiên phú về phương diện này, lần này đi ra ngoài hắn ta cũng mang theo súng ống. Vì thế dù hắn ta có đụng phải chín mười tên cướp cũng có thể an toàn rút lui, không thể nào có chuyện u mê đần độn bị người ta giam giữ như này được.
Dương Gian nói:
- Năng lực tự vệ của Trương Vĩ không phải không có, nhưng xã hội hiện tại quá phức tạp, lòng người khó dò. Với lại chuyện lần này cũng chưa chắc đã là xấu, ít ra sau chuyện này hắn ta cũng sẽ học khôn được một chút.
- Đúng vậy. Sau lần này tôi chắc chắn sẽ không cho nó chạy ra khỏi thành phố Đại Xương nữa.
Trương Hiển Quý cảm thấy chuyện này rất có lý.
- Đúng rồi. Cậu chưa ăn tối đúng không? Chờ tí nữa tôi làm chủ, mời cậu ăn cơm. Gần đây tôi mới tìm được một quán, đồ ăn cũng không hề tệ.
Dương Gian cũng không có từ chối, mà gật đầu đồng ý:
- Vậy thì tốt, tý nữa chú Trương cứ gửi địa chỉ cho tôi là được. Chắc chắn tôi sẽ đến.
- Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Trương Hiển Quý có chút cao hứng:
- Tôi đi tìm đội trưởng Chương trước đây. Lát nữa chúng ta gặp mặt sau, không gặp không về.
Dương Gian cười cười, sau đó tiễn hắn ta rời khỏi phòng làm việc.
Có một vài mối quan hệ có thể chối từ, nhưng cũng có một số mối quan hệ không thể chối. Nếu lần này mà hắn từ chối Trương Hiển Quý, không cho hắn ta mời khách, chỉ sợ trong đầu hắn ta sẽ sinh ra một vài ý nghĩ không hay. Dù sao Trương Hiển Quý cũng là trưởng bối, hắn cần cho người ta một chút tôn trọng.
Năm giờ chiều, Dương Gian tan tầm, hắn lập tức nhận được tin tức do Trương Hiển Quý gửi.
Sau khi nhận được tin tức, Dương Gian liền dẫn theo Giang Diễm và Trương Lệ Cầm đến.
Tiệc rượu xong xuôi, đến tầm mười giờ tối bọn họ mới trở về tiểu khu Quan Giang.
Xe dừng lại trước cửa chính.
- Uống không được thì đừng có uống. Cô đọ tửu lượng với cha của Trương Vĩ không phải là đang tìm đường chết hay sao? Trong nhà của Trương Vĩ rượu vang đỏ, rượu trắng đều đựng bằng hầm.
Dương Gian xuống xe, sau đó đi sang mở cửa phụ rồi khiêng Giang Diễm đang say quên trời quên đất lên vai, rồi đi vào trong nhà.
- Giang Diễm cũng là vì cậu đó. Tổng giám đốc Trương nhiệt tình như vậy, cậu lại không uống rượu, đương nhiên chúng tôi phải uống giúp cậu rồi.
Trương Lệ Cầm xuống xe, sắc mặt của cô đỏ bừng, cũng say khướt, bước đi xiêu vẹo, có chút bất ổn.
- Tuy nhiên tôi cũng có chút tò mò. Đàn ông như cậu mà cũng sẽ tham gia vào những cuộc xã giao như này hay sao? Đúng ra cậu hẳn sẽ không có hứng thú đối với những bữa tiệc rượu như thế này mới phải.