Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
"Đáp án của tất cả mọi câu đố đều nằm trên người của ông lão kia.”
- Việc tên Quách Đào kia xuất hiện tại thành phố Đại Xương tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Nếu bất cứ nơi nào mà hắn ta đến đều xảy ra chuyện linh dị, vậy tôi không thể phớt lờ chuyện này được.
- Dương Gian, tiếp theo cậu định xử lý chuyện này như thế nào?
Trương Hàn nghiêm túc hỏi:
- Chuyện này tôi cũng chưa báo cáo cho tổng bộ, bởi vì một số suy đoán của tôi chỉ là lung ta lung tung, chưa đủ chứng cứ nên không dám báo cáo.
Dương Gian nói:
- Tạm thời để chuyện này ở đây đã, chờ sau chuyến đi công tác lần này của tôi xong xuôi, chúng ta lại bàn bạc sau. Đồng thời anh cứ nhìn chằm chằm tên Quách Đào kia là được. Chỉ cần hắn ta xuất hiện tại thành phố Đại Xương liền nghĩ cách bắt sống hắn ta ngay. Tôi nghĩ với năng lực của anh, không khó để làm được chuyện này.
Trương Hàn là ngự quỷ nhân, mặc dù năng lực không tốt nhưng ít ra hắn ta cũng được coi là một vị ngự quỷ nhân khống chế hai con quỷ.
Ở thời điểm hiện tại, hắn ta vẫn được coi là người có phân lượng.
- Chuyện này không có vấn đề.
Trương Hàn gật đầu nói:
- Nhưng cậu mới trở lại được có hai ngày mà hiện tại lại phải đi công tác à?
Dương Gian trầm giọng nói:
- Lúc trước tôi còn chưa đưa ra được quyết định. Nhưng hiện tại nghe anh nói như vậy, tôi đã hạ quyết tâm. Tôi cần phải đi nước Nhật một chuyến. Hiện tại chuyện linh dị của quỷ gõ cửa đang ở thành phố Kobe của nước Nhật.
Trương Hàn trợn tròn hai mắt:
- Cho nên cậu định qua đó để xử lý chuyện linh dị này?
Dương Gian thuận miệng nói:
- Chuyện này còn phải xem đã. Nếu có thể thì tôi sẽ giải quyết. Còn không thì anh cứ xem như tôi đi du lịch một chuyện là được. Dù sao tổng bộ bên kia không thể quản lý được tôi. Nếu thấy tình thế không ổn, tôi chuồn là xong.
Mục đích chuyện đi lần này của hắn chính là thứ gì đó đựng ở trong túi của ông lão quỷ gõ cửa.
Nói cách khác, hắn có thể sẽ không giải quyết chuyện linh dị. Bởi vì chỉ cần lấy món đồ ở trong túi của con quỷ là được. Mức độ nguy hiểm vẫn còn nằm trong phạm vi khống chế.
- Cậu định đi bao lâu?
Dương Gian nói:
- Chuyến đi công tác lần này cũng khá nhanh, trong vòng ba ngày tôi chắc chắn sẽ trở về.
Trương Hàn nói:
- Vậy cậu nhớ cẩn thận một chút.
Dương Gian nói:
- Tôi biết. Ngoài ra, mấy này này sẽ có một vài đồng đội của tôi đến thành phố Đại Xương. Nếu lúc đó tôi không có mặt ở đây thì anh và Chương Hoa phụ trách việc tiếp đón bọn họ một chút.
- Cậu cứ yên tâm đi. Chuyện này cứ để tôi lo cho.
Trương Hàn nói, chỉ cần không bắt hắn ta phải tiếp xúc với chuyện linh dị, thì những chuyện vặt vãnh này không tính là gì.
Dương Gian cất hồ sơ:
- Tôi sẽ cầm phần hồ sơ này, bên chỗ anh chắc có phần dự phòng đúng không?
- Đương nhiên là có.
Dương Gian nói:
- Vậy chuyện này hôm nay cứ quyết định thế đi. Anh về nghỉ ngơi sớm.
Sau khi đưa Trương Hàn rời đi, hắn liền đi lên tầng năm và bắt đầu chuẩn bị một vài thứ để đi công tác. Nếu hắn đã quyết đinh đi, dù ngày mai việc bàn bạc với Vương Tín có như thế nào hắn cũng phải đi. Đương nhiên, nếu ngày mai hắn có thể làm thịt bọn họ một khoản lớn sẽ tốt hơn.
Bận bịu suốt một ngày, chờ đến khi trở lại phòng nghỉ ngơi đã là đêm khuya.
- Sao cô lại ở chỗ này?
Lúc này hắn nhìn thấy Trương Lệ Cầm đang ngồi ở trên giường của hắn và bấm điện thoại.
Trương Lệ Cầm để điện thoại di động xuống, vuốt vuốt tóc hai bên, khẽ cười, nhẹ nhàng nói:
- Tôi không ở chỗ này của cậu thì còn có thể ở chỗ nào?
Dương Gian nói:
- Cô đúng là dính người, Giang Diễm thế nào rồi?
Trương Lệ Cầm cười nói:
- Cô ấy còn có thể thế nào được nữa, đương nhiên là ngủ như một con heo chết.
- Cô ấy uống quá nhiều rượu, khả năng sáng ngày mai sẽ phải đau đầu muốnchết.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ đi vào phòng tắm.
Trương Lệ Cầm thấy vậy khẽ hấp háy, sau đó hé miệng cười khẽ một tiếng rồi đi vào theo.
…
Sáng ngày hôm sau, vẫn như thường lệ, Dương Gian lái xe đi làm. Đồng thời thời gian cách thời điểm giao dịch với tủ quỷ chỉ còn lại một ngày.
Mười hai giờ trưa ngày mai, cũng chính là hạn chót ước định giữa hắn ta và tủ quỷ.
Xe dừng lại trước cổng công ty, Giang Diễm ôm đầu đi xuống, vừa đi vừa không ngừng phàn nàn.
- Trời ạ, đau đầu muốn chết. Sớm biết thế này tối hôm qua sẽ không uống nhiều rượu như vậy.
Trương Lệ Cầm ở bên cạnh cười nói:
- Cô không thể uống ít một chút hay sao? Vì sao phải nhất định đọ tửu lượng với tổng giám đốc Trương.
Giang Diễm nói:
- Cái đó cô không hiểu đâu. Chuyện này gọi là thua người cũng không thể thu khí thế. Nhất định không thể để mất mặt được.
Dương Gian không nói gì, ánh mắt của hắn nhìn về phía đại sảnh dưới tầng một của tòa cao ốc Thượng Thông.
Quả nhiên đúng như những gì hắn dự đoán. Ngày hôm qua đám người Vương Tín đã rời đi, nhưng hiện tại lại xuất hiện một lần nữa. Nhìn bộ dạng của bọn họ, có vẻ như đã chờ đợi ở chỗ này từ rất sớm. Không thể không nói, chỉ riêng cái này thôi đã đủ cho người ta thấy thành ý của bọn họ rồi.
- Trời ạ, vừa rồi có người gửi vào quỹ của công ty chúng ta một khoản tiền. Để tôi đếm xem nào, một số 0, hai số 0… Trời ạ, tổng cộng là chín số 0, năm, năm tỷ. Giang Diễm đột nhiên lấy điện thoại di động, sau đó tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy thông báo.
Cô là kế toán của công ty, quản lý tiền tài của công ty. Nên bất cứ khoản tiền ra vào nào cô đều biết đầu tiên.
Dương Gian vừa đi vừa nói:
- Có ít người làm xằng làm bậy nên hôm nay đến nhận lỗi. Cô cứ an tâm mà nhận số tiền kia đi, không sao hết. Mặt khác, nhìn biểu hiện tối hôm qua của cô rất tốt, tôi khen thưởng cho cô hai mươi vạn.
Giang Diễm nhất thời híp mắt, cười rộ lên:
- Cảm ơn ông chủ, lần này có tiền mua quần áo rồi.
- Dương Gian các hạ, hôm nay tôi lại đến quấy rầy.
Vừa vào đại sảnh, Vương Tín lập tức mang theo thuộc hạ đi đến, sau đó đồng loạt cúi đầu chào.