Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1314 - Chương 1314: Điều Kiện

Chương 1314: Điều Kiện

- Sau khi trở về và suy nghĩ một đêm, cậu đã hiểu rõ hơn một chút rồi đó. Được rồi, tôi đã nhận được tiền xin lỗi rồi. Có chuyện gì đi vào trong công ty rồi nói tiếp.

Dương Gian liếc mắt nhìn qua đám người.

Tên ngày hôm qua cầm súng chỉ vào hắn đã không còn, khả năng tên đó cũng không yên ổn.

- Cảm ơn, đội trưởng Dương.

Vương Tín tỏ ra vô cùng cảm kích.

Dương Gian liếc mắt nhìn kẻ này. Tên này đúng là một kẻ giỏi nhẫn nhịn. Ngày hôm qua bị hắn cắt một cánh tay, dù không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng ngày hôm nay lại tỏ ra bộ dạng nhiệt tình, cung kính như vậy, đúng là khiến cho người ta phải cảm thấy ớn lạnh.

Loại người này chắc chắn là một kẻ cực kỳ hung ác.

Hỉ nộ ái ố không hiện ở trên mặt, ẩn nhẫn cực kỳ sâu.

Không trách được, Chương Hoa khá coi trọng tên Vương Tín này.

Một lát sau, trong văn phòng thuộc tầng thứ 45 của tòa nhà, Dương Gian trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, sau đó ra hiệu một cái.

- Ngồi đi.

- Cảm ơn.

Vương Tín lại cúi khom người, sau đó cười lấy lòng một cái rồi mới ngồi xuống.

Tuy nhiên, cười thì cười nhưng thân thể của hắn ta vẫn căng thẳng như trước. Tỏ ra cực kỳ e ngại đối với Dương Gian. Dù sao ngày hôm qua Dương Gian cũng đã gỡ bỏ một cánh tay của hắn ta. Nếu hôm nay còn đàm phán không được, khả năng cao hắn ta sẽ phải bỏ mạng lại tại đây.

Trương Lệ Cầm nhỏ giọng nói:

- Tổng giám đốc Dương, tôi đi pha cho ngài mấy ly cà phê.

Dương Gian phất phất tay, ra hiệu cho Giang Diễm tạm thời rời đi cùng Trương Lệ Cầm, sau đó nói:

- Mấy người suy nghĩ về điều kiện ngày hôm qua của tôi như thế nào rồi? Nếu còn không có thành ý, tôi thấy mấy cậu cũng không cần phải ngồi lại chờ để uống cà phê đâu. Mặc dù gần đây tôi khá rảnh rỗi, nhưng không muốn tiêu tốn thời gian cho mấy người đâu.

Ngay hôm qua, sau khi trở về, đương nhiên Vương Tín đã bàn bạc qua với cấp trên rồi. Vì thế khi nghe Dương Gian hỏi như vậy, hắn ta khẽ cắn răng rồi nói:

- Đầu tiên, tôi xin phép được bày tỏ sự áy náy đối với đội trưởng Dương. Biểu hiện ngày hôm qua của tôi thực sự không đúng. Cho nên sau khi trở về, tôi đã xin chỉ thị của xã trưởng. Xã trưởng nói, nếu đội trưởng Dương chịu giúp đỡ chúng tôi xử lý chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, thì dù là điều kiện gì, chỉ cần chúng tôi làm được, chúng tôi đều sẽ đáp ứng.

- Tuyệt đối không đổi ý.

Hắn ta cho rằng, dù bọn họ có trả giá thật lớn để lấy được tư liệu về quỷ gõ cửa ở trong tay Dương Gian cũng chưa chắc hắn xử lý được chuyện linh dị này. Dù sao bọn họ cũng đã chứng thực được sự đáng sợ của con quỷ này rồi. Cho nên thay vì trả một cái giá lớn rồi chẳng làm được gì, chi bằng bọn họ tăng thêm chút tiền, dứt khoát mời mắt quỷ Dương Gian ra tay xử lý.

Kể từ đó, chẳng những bọn họ có thể đạt được tình báo, mà còn có thể mời được một vị ngự quỷ nhân đỉnh phong đến giúp đỡ, nhất cử lưỡng tiện.

Dù cái giá phải trả có nhiều hơn một chút cũng đáng.

Dương Gian cười nhẹ một tiếng.

- Nghĩ thông suốt rồi?

Xem ra xã trưởng của Trừ Linh Xã vẫn có mấy phần bá lực. Thay vì đi mua tình báo, sau đó lại mạo hiểm cử ngự quỷ nhân đi xử lý chuyện linh dị của quỷ gõ cử, chi bằng bỏ ra thêm chút tiền thuê người ta đến xử lý luôn cho rồi.

Nếu thành công, thứ mà bọn họ tổn thất chỉ là một số tiền tài mà thôi.

Còn nếu thất bại, người chết sẽ là ngự quỷ nhân nước ngoài, bọn họ không tiêu tốn một vị ngự quỷ nhân nào cả.

Nhưng cách làm này cũng để lộ ra một tin tức cực kỳ quan trọng. Đó chính là đoạn thời gian này Trừ Linh Xã của nước Nhật cũng không dễ chịu chút nào. Nếu không bọn họ sẽ không phải luân lạc tới mức phải nhờ người ngoài đến xử lý một chuyện linh dị như quỷ gõ cửa.

- Cho nên, hi vọng lần này đội trưởng Dương có thể suy nghĩ kỹ chuyện này một chút. Xin nhờ.

Nói xong, Vương Tín lập tức đứng dậy, sau đó quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Dương Gian.

- Tổng giám đốc Dương, cà phê của ngài.

Lúc này Trương Lệ Cầm bưng cà phê đi đến, sau đó nói:

- Giang Diễm bảo cô ấy cảm thấy hơi khó chịu nên đã trở về văn phòng để nghỉ ngơi rồi.

Dương Gian không nói gì, chỉ cầm lấy ly cà phê, uống một ngụm, dường như đang suy tư.

Trương Lệ Cầm nhìn thấy Vương Tín đang quỳ trên mặt đất và những người ở phía sau lưng hắn ta cũng đang quỳ gối thì tỏ ra hơi kinh ngạc. Cô không có rời đi mà ngồi xuống bên cạnh Dương Gian, sau đó cầm bút ghi âm để ghi âm lại nội dung cuộc đàm phán này.

Dương Gian nói:

- Gần đây tôi định sửa sang lại nhà của mình, đang thiếu một chút tài liệu…Một trăm tấn vàng? Thế nào?

Lời này vừa ra, Vương Tín đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra vẻ như vừa gặp quỷ nhìn về phía Dương Gian.

Đùa cái gì vậy, một trăm tấn? Chẳng lẽ cậu đang cho rằng đây chỉ là một trăm tấn bê tông cốt thép. Một trăm tấn đã là một phần mười sản lượng vàng dự trữ của bọn họ. Nếu thật sự đồng ý cho Dương Gian, chắc chắn sẽ xảy ra nhiễu loạn. Huống hồ với cục diện hiện tại, vàng là một trong những tài liệu thiết yếu, có nhu cầu cực cao.

Trương Lệ Cầm cũng há hốc mồm, kinh ngạc nói.

- Tổng giám đốc Dương, tôi không nghe nhầm đó chứ, một trăm tấn?

Dương Gian có chút buồn bực nói:

- Rất nhiều hay sao? Tôi cảm thấy dùng chừng đó để xây dựng phòng an toàn còn chưa chắc đã đủ.

"Dương Gian muốn dùng vàng để xây dựng phòng an toàn? Không trách được hắn lại cần một lượng lớn như thế.”

Vương Tín hiểu cách làm của Dương Gian. Lần này hắn đang muốn dùng công phu sư tử ngoạm, cắn một miếng thịt thật to từ trên người bọn họ xuống.

Dương Gian nói:

- Vừa rồi cậu có nói, bất cứ điều kiện gì sẽ đáp ứng, đồng thời sẽ không đổi ý. Dựa vào tài lực của mấy người, đừng nói là không lấy ra được một trăm tấn vàng đấy nhé. Điều tôi muốn biết là mấy người có giữ lời hay không mà thôi? Nếu đáp ứng, vậy cuộc giao dịch của chúng ta xem như thành công. Tôi sẽ cùng mấy người đáp máy bay đi đến thành phố Kobe. Nếu mấy lời lúc trước chỉ là do mấy người muốn đùa giỡn với tôi, vậy thì như câu nói ngày hôm qua.

Bình Luận (0)
Comment