Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1317 - Chương 1317: Tới Kobe

Chương 1317: Tới Kobe

Chín giờ sáng ngày hôm đó, Dương Gian lên chuyên cơ riêng bay thẳng đến thành phố Kobe của nước Nhật.

Số lượng người trên máy bay không hề nhiều, chỉ có Vương Tín và mấy người thuộc hạ của hắn ta. Cho nên trên chuyến đi khá buồn tẻ. Nhưng ít ra chuyến bay lần này sẽ không giống như chuyến bay lần trước của Dương Gian, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, đang tự hỏi một việc cực kỳ quan trọng.

"Mình rất muốn biết, nếu thời gian giao dịch giữa mình và tủ quỷ đến, nhưng mình chưa từng xuất hiện ở bên cạnh tủ quỷ, vậy sẽ xảy ra chuyện gì đây?”

Đồng thời hắn cũng cảm thấy cực kỳ tò mò đối với thứ được cất giấu ở trên người của quỷ gõ cửa.

Một ông lão từ thời kỳ Dân Quốc, sau khi chết đi, lệ quỷ khôi phục tạo nên chuyện linh dị quỷ gõ cửa. Trên người của ông lão này sẽ cất giấu manh mối quan trọng gì cho hậu nhân đây?

Nếu tiếp tục tìm kiếm theo manh mối này, Dương Gian cảm thấy bản thân có thể sẽ khai quật ra được một chân tướng nào đó.

- Tổ trưởng, mọi thứ bên kia đã chuẩn bị xong rồi. Đây là danh sách thành viên tham gia lần hành động này.

Ở trên máy bay, đám thuộc hạ của Vương Tín vẫn tiếp tục triển khai công việc.

Bọn họ đã chuẩn bị xong nhân thủ, chỉ còn chờ Dương Gian đến là có thể tiến hành công việc.

Dương Gian chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, nhưng không hỏi nhiều.

Mặc dù có một số chuyện, ấn tượng của hắn đối với đám người Vương Tín rất tệ. Nhưng phong cách làm việc của đám người này vẫn đáng giá để hắn tán thưởng. Ít ra tên này còn mạnh hơn một vài tên tổ trưởng trong tổng bộ.

Chỉ tiếc là hiện tại bọn họ vẫn còn có một chuyện linh dị cấp S chưa thể xử lý, đang trong tình thế nguy nan. May là tính cơ động của chuyện linh dị đó không cao, nếu không khả năng lúc này nước Nhật đã tan hoang rồi.

Hiện tại bọn họ coi trọng chuyện linh dị của quỷ gõ cửa như vậy, một phần là do bọn họ không có cách nào xử lý, mặt khác chuyện linh dị lần này có tính cơ động rất cao.

Con quỷ kia có không ngừng đi tán loạn ở khắp nơi.

Nó chẳng khác gì một ông lão ở nông thôn vậy, rảnh rỗi không có việc gì làm thì thích đi gõ cửa nhà người khác. Ai bị nó gõ cửa thì xem như xui xẻo.

Tốc độ của chuyên cơ nhanh hơn tưởng tượng của Dương Gian.

Chỉ hơn hai tiếng đồng hồ, chuyên cơ đã đưa Dương Gian đến địa điểm cần đến. Nhìn qua chuyện này không hề giống như đi xuất ngoại, mà giống ngồi xe buýt đi sang thị trấn khác dạo chơi hơn.

- Chiếc chuyên cơ này không hề tệ, hiệu suất rất cao.

Dương Gian đi xuống chuyên cơ, đưa mắt nhìn mọi thứ ở bên ngoài.

Chỗ này là một sân bay, nhưng dựa theo vị trí tín hiệu trên màn hình định vị vệ tinh, chỗ này cách thành phố Kobe rất gần.

Vương Tín cười nịnh:

- Nếu đội trưởng Dương ưa thích, thì khi về chúng tôi tặng cho ngài một chuyên cơ mới.

Vì chuyện lần này bọn họ đã tốn không ít tiền, nên dù hiện tại có tốn chút tiền lẻ ấy cũng không tính là gì.

Dương Gian nói:

- Không cần. Cậu nói giống như tôi đến đây là để lừa lọc mấy người không bằng. Được rồi, trước đó chúng ta đã bàn bạc xong giá cả, đương nhiên tôi sẽ tuân thủ đúng hứa hẹn của mình. Gì chứ chút thành tín đó tôi vẫn có. Tuy nhiên, tổ trưởng Vương Tín, nếu cậu đã dùng chữ Tín làm tên gọi, thì cũng là một người coi trọng chữ tín. Vậy đồ vật mà tôi muốn đâu rồi?

Ý của hắn chính là một nửa tiền đặt cọc.

Bất kể chuyện lần này có thành hay không, tiền đặt cọc sẽ không trả lại.

Vương Tín đưa tay ra hiệu:

- Tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng rồi. Lúc này đã có hai mươi lăm tấn vật tư được mang đến công ty của ngài rồi. Ngoài ra, ba món quỷ sứ cũng đã chuẩn bị xong. Dương Gian các hạ, mời đi qua bên này.

Dương Gian gật gật đầu.

Số lượng nhân viên công tác rất nhiều, toàn bộ bọn họ đều là đàn ông, mặc âu phục màu đen. Khi nhìn thấy Dương Gian đi đến, tất cả đều đồng loạt cúi đầu, khom lưng. Động tác rất chỉnh tề, thống nhất, đúng với quy cách tiếp đãi khách quý. Giống như người vừa đi xuống máy bay không phải là một người thanh niên tuổi chừng hai mươi, mà là một vị tổng thống của quốc gia nào đó.

Bất kể hành động này là giả vờ hay chỉ là dùng để nịnh nọt, thì thái độ kia cũng đã đủ khiến cho người được tiếp đón phải hài lòng.

Dương Gian cảm thấy, nếu Tào Duyên Hoa mà coi trọng ngự quỷ nhân như này, thì làm gì có hội anh em, có diễn đàn linh dị. Trong khoảng thời gian trở thành người phụ trách, hắn cảm giác được rất rõ, thái độ của tổng bộ đối với ngự quỷ nhân cực kỳ rối rắm. Một mặt bọn họ coi ngự quỷ nhân là nhân tài, một mặt lại đề phòng, duy trì cân bằng, sợ ngự quỷ nhân gây chuyện.

Đương nhiên, ý nghĩ này rất tốt. Nhưng phần lớn ngự quỷ nhân không phải là kẻ ngốc, nên sẽ có một ít người không muốn trở thành người phụ trách.

Sau này, khi Tào Duyên Hoa ý thức được điều này, tổng bộ mới bắt đầu khởi động kế hoạch đội trưởng. Không còn dùng chức quyền để duy trì cân bằng nữa, mà trực tiếp bầu ra các ngự quỷ nhân làm đội trưởng và giao cho họ toàn quyền phụ trách khu vực mà họ quản lý.

Đây cũng coi như tổng bộ đợi đến mất bò mới lo làm chuồng, còn việc hiện tại làm chuồng có muộn hay không thì Dương Gian không biết.

Vương Tín dẫn Dương Gian đi vào bên trong đại sảnh của sân bay.

Chỗ này đã bị bọn họ thanh lý, không có bất cứ hành khách nào, cũng chẳng có chuyến bay nào bay đến đây. Tất cả chỉ là một sân bãi rộng lớn, dùng để làm một phòng họp tạm thời.

Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên, đầu hói mặc âu phục, tươi cười rạng rỡ đi đến. Người này duỗi tay ra, nhiệt tình nắm lấy tay của Dương Gian rồi nói:

- Dương tiên sinh, chào mừng ngài đến Nhật. Ha ha, bỉ nhân là xã trưởng của trừ linh xã, Tam Đảo. Chuyện hôm nay xin nhờ đến các hạ.

Dương Gian cảm giác có chút kinh ngạc, không ngờ xã trưởng của trừ linh xã lại ra tiếp đón hắn.

- Dương tiên sinh, mời sang bên này. Vừa rồi chúng tôi đang tổ chức một bữa tiệc nhỏ nhằm hoan nghênh Dương tiên sinh. Nhưng vì thời gian có hơi gấp nên mọi thứ có vẻ đơn sơ. Nếu có thiếu sót gì, mong Dương tiên sinh bỏ qua cho.

Bình Luận (0)
Comment