Đường ở trong thành phố Kobe rất quạnh quẽ, không có một ai. So với bộ dạng phồn hoa náo nhiệt trước kia, nó hoàn toàn khác biệt, giống như hai thành phố khác nhau vậy.
Bởi vì không biết từ lúc nào, trong thành phố này bắt đầu lan truyền một truyền thuyết cực kỳ khủng bố. Nghe nói mỗi khi trời tối, thành phố sẽ có một ông lão đã chết từ lâu đi đến và gõ cửa từng nhà. Đồng thời.những người nghe thấy tiếng gõ cửa của ông lão này sẽ chết một cách quỷ dị.
Ngay từ đầu, rất nhiều người còn cho rằng đây chỉ là một lời đồn, chuyện bịa đặt, không đáng tin cậy.
Nhưng theo thời gian dần trôi qua, bên trong thành phố càng ngày có càng nhiều người chết một cách ly kỳ. Đồng thời còn có người tận mắt nhìn thấy ông lão đáng sợ kia đứng trước cửa nhà người khác, giơ tay lên gõ cửa. Thậm chí có một vài người can đảm còn dùng điện thoại di động để chụp ảnh.
Dù vậy, số lượng người không tin tưởng vẫn chiếm phần nhiều.
Đến buổi sáng của một ngày nào đó, khi mà ở trên bầu trời lơ lửng những chiếc đầu người đã chết từ rất lâu, toàn bộ thành phố mới bắt đầu rơi vào khủng hoảng.
Có người may mắn chạy thoát khỏi chỗ này, thành công sống sót.
Nhưng cũng có một lượng lớn người xui xẻo bị kẹt lại. Mặc dù bọn họ còn sống ở bên trong thành phố Kobe, nhưng đã bị mất tích. Bởi vì bọn họ bị cuốn vào bên trong một thế giới quỷ dị, đó là quỷ vực của quỷ gõ cửa. Thứ đang chờ đợi bọn họ chính là tiếng gõ cửa có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Mất tích, bỏ chạy, khiến cho một tòa thành thị phồn hoa trở nên trống rỗng, hoang vu, vắng vẻ.
Nó cũng giống như bộ dạng của thành phố Đại Xương lúc trước.
Tuy nhiên, so với tình trạng của thành phố Đại Xương lúc đó. Những người này cũng được coi là khá may mắn. Mặc dù quỷ vực của quỷ gõ cửa có hơi lớn nhưng chưa đạt đến mức độ bao phủ hết toàn bộ thành phố. Đồng thời hiệu suất giết người của nó cũng không cao.
Tuy nhiên, bất kể như thế nào, tòa thành thị này đã bị phong tỏa.
Bất kể là ai đều không được phép tiếp cận lại gần.
Nhưng hôm nay, ở chỗ này lại xuất hiện một chiếc xe chuyên dụng chạy vào bên trong, sau đó dừng lại ở bên ngoài hàng rào cảnh giới.
Cửa xe mở ra.
Từ trên xe có ba người đi xuống.
Một người đàn ông trung niên, một người thanh niên bộ dạng như đang học cấp ba và một người phụ nữ ngoài ba mươi.
Người đàn ông trung niên khẽ cắn răng, phát tiết bất mãn trong lòng.
- Chết tiệt, không phải xã trưởng đang đùa với chúng ta đó chứ. Lại điều động chúng ta đến đây để xử lý chuyện của thành phố Kobe. Việc này chẳng khác gì bảo chúng ta đi chịu chết. Nagasawa, đúng ra cậu nên từ chối chứ, ông lão kia không phải là người mà chúng ta có thể đối phó.
Người thanh niên kia tên là Nagasawa. Hắn ta không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn cười rộ lên, nụ cười có chút ngây thơ:
- Không cần phải lo lắng như thế đâu. Xã trưởng cũng không phải yêu cầu chúng ta đến đây để xử lý chuyện linh dị, mà chỉ bảo chúng ta đến đây giúp đỡ thôi.
- Giúp đỡ? Giúp đỡ người nào?
Nagasawa nói:
- Tin tức của anh quá lạc hậu, không chịu chú ý đến một vài chuyện xảy ra ở nước ngoài hay sao? Lần này xã trưởng đã điều tổ trưởng Vương Tín đi ra nước ngoài mời một vị ngự quỷ nhân tên là Dương Gian. Người này cực kỳ lợi hại, tôi có đọc qua một vài tin tức của hắn. Hắn ta từng xử lý một chuyện linh dị cấp S. Sau đó từ một vị ngự quỷ nhân không chút danh tiếng trở thành một tiểu nhân vật có chút danh tiếng.
- Tiếp đó hắn cứ theo đà đấy mà xông tới, trở thành một đại nhân vật. Mặc dù có khá nhiều người còn nghi ngờ tính chân thực của chuyện này. Nhưng hắn ta quả thực rất đặc biệt. Tôi nghe nói hiện tại hắn đã trở thành đội trưởng.
- Nếu có một người lợi hại như vậy ở đây, hẳn đám người chúng ta sẽ không có việc gì.
Người phụ nữ ở bên cạnh chen lời, sắc mặt của cô ta có chút bất an, lộ ra vẻ sợ hãi.
Nagasawa cười nói:
- Ai mà biết được, không cẩn thận chúng ta chết hết ở chỗ này cũng nên.
- Dù sao đám người chúng ta cũng quá yếu ớt, không thể nào đảm bảo bản thân có thể sống sót trước mặt lệ quỷ.
Người đàn ông trung niên kia liền nói:
- Nagasawa, cậu có ý kiến hay nào không ?
Nagasawa nhún nhún vai nói:
- Tạm thời không có.
- Nếu có tôi sẽ không đứng ở chỗ này. Tuy nhiên bên phía xã trưởng đã hạ lệnh rồi, chúng ta phải nghe theo sự sắp xếp của Dương Gian. Hiện tại hắn chính là đội trưởng của chúng ta. Cho nên vì đảm bảo an toàn cho mọi người, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tuân thủ mệnh lệnh thì hơn.
- Nếu đắc tội với xã trưởng. Kết cục của chúng ta chắc chắn sẽ không dễ nhìn một chút nào đâu.
Ba người đứng nói chuyện, giao lưu với nhau nhằm giết chết thời gian. Đồng thời cũng vì thương lượng nhiệm vụ lần này và làm dịu tâm tình đang khẩn trương.
Rất nhanh.
Trên đoạn đường trống rỗng ở phía sau lưng bọn họ đột nhiên xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ. Tiếng bước chân kia xuất hiện một cách trống rỗng, giống như người kia đã đứng sẵn ở chỗ đó từ rất lâu rồi. Hiện tại chỉ mới bước đi nên phát ra tiếng bước chân.
Đi đằng trước là một người thanh niên trẻ tuổi xách túi hành lý, màu da của người này có chút nhợt nhạt nhưng ánh mắt cực kỳ sắc bén, khiến người ta cảm thấy người này rất nguy hiểm.
Còn ở sau lưng của người thanh niên kia là một cô gái đáng yêu, mặc quần áo thủy thủ. Trong tay cô nữ sinh kia cầm điện thoại di động. Khuôn mặt tỏ ra cực kỳ khẩn trương, vẫn bám sát theo người thanh niên đằng trước.
- Đến rồi.
Lúc này Nagasawa đang ngồi ở trên đầu xe, hắn ta khẽ nhảy xuống, vỗ vỗ tay, cười cười rồi nói:
- Khô ni chi woa.
Keiko lập tức phiên dịch cho Dương Gian.
- Người này đang chào hỏi với Dương tiên sinh. Ý của anh ta là hỏi ngài có khỏe không.
Dương Gian nói:
- Câu này cô không cần phiên dịch, tôi nghe và hiểu được.
- Nếu mọi người đã đến đông đủ, vậy chúng ta bắt đầu tiến vào thành phố Kobe thôi. Nhưng trước đó tôi cần phải nhắc nhở mấy người một câu. Nếu người nào không làm theo yêu cầu của tôi, tôi sẽ xử lý người đó. Ngoài ra, khi mấy người gặp phải nguy hiểm tôi sẽ không quan tâm. Mỗi người đều tự cầu phúc đi, đừng để bản thân bị quỷ nhắm vào.