- Loại người hèn nhát như cậu cũng không ai trách, nhưng đầu lại có vấn đề. Theo tôi thấy cậu có thể sống được đến tận giờ đã là một điều kỳ tích. Nếu tôi muốn giết cậu, ngay cả một giây cũng không cần.
Dương Gian cầm một chiếc đũa, sau đó dùng nó đâm thủng bàn tay của Điền Dã, cố định nó ở trên mặt đất.
- A!
Điền Dã lập tức kêu thảm thiết. Hắn ta định giãy dụa, thế nhưng toàn thân không thể động đậy. Điều đáng sợ nhất chính là hắn ta thậm chí không thể sử dụng lực lượng của con quỷ trong người.
Dương Gian lại cầm thêm một chiếc đũa:
- Tôi mặc kệ cậu có mục đích gì, tôi chỉ muốn để cho cậu biết. Nếu đắc tội với tôi, kết cục của cậu sẽ cực kỳ thảm. Đây chỉ là chút cảnh cáo nho nhỏ mà thôi.
Nói xong, hắn lại cầm chiếc đũa kia và đâm thủng bàn tay thứ hai của hắn ta.
Điền Dã chỉ còn cách kêu la thảm thiết. Thậm chí hắn ta còn không thể giãy dụa, Bởi vì hắn ta cảm giác được, dường như trong thân thể hắn ta đang có vô số bàn tay đang giãy dụa, ngọ nguậy, không ngừng ăn mòn mỗi tấc máu tấc thịt của hắn ta.
- Xã trưởng Tam Đảo, hôm nay tôi cho mấy người chút mặt mũi, không xử lý tên này. Nhưng chuyện này chỉ giới hạn trong lần này mà thôi. Nếu tôi còn gặp lại một chuyện tương tự, tôi sẽ trực tiếp khiến cho hắn ta biến mất. Đến lúc đó xã trưởng Tam Đảo cũng đừng trách tôi vì sao lại không có nói mà đã ra tay.
Dương Gian lại cầm thêm một chiếc đũa khác, sau đó dùng nó gõ gõ ở trên đầu của Điền Dã đang nằm rạp trên mặt đất.
Dường như chiếc đũa này có thể xuyên thủng đầu của hắn ta bất cứ lúc nào.
- Còn nữa, lần sau nhớ quản giáo tên này cho thật kỹ. Bởi vì những sai trái mà tên này phạm phải đều sẽ được tính ở trên đầu của trừ linh xã mấy người. Đến khi đó, tôi sẽ không thể nào đoán được là chuyện gì sẽ xảy ra đâu.
"Có thể xử lý được Điền Dã dễ như trở bàn tay?”
Xã trưởng Tam Đảo nhìn thấy lúc trước Điền Dã còn đang rất cuồng vọng nhưng hiện tại lại nằm yên trên mặt đất, không có chút phản kháng nào, mặc kệ Dương Gian làm gì thì làm.
Hắn ta biết, ở trong một phương diện nào đó mà hắn ta không hiểu, giữa hai người này có một khoảng cách nhất định nào đấy.
- Phi thường cảm ơn các hạ đã khẳng khái. Sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện tương tự như này nữa. Tôi dám lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo với cậu.
Xã trưởng Tam Đảo khom người đối với Dương Gian, đồng thời hắn ta cũng cực kỳ tôn trọng Dương Gian. Trong lòng càng thêm cảm khái, lần này hắn ta đã không mời nhầm người, cho dù cái giá phải trả có chút lớn, nhưng đáng.
- Được rồi, thời gian cũng đến rồi. Hiện tại cơm nước tôi cũng ăn xong xuôi rồi, nghỉ ngơi cũng đủ rồi, bắt đầu làm việc thôi. Khả năng mấy người kia cũng đã đến, hẳn bản thân xã trưởng Tam Đảo cũng nên bận rộn rồi chứ.
Đúng lúc này, Dương Gian đứng dậy, sau đó xách túi hành lý ở bên cạnh lên.
Xã trưởng Tam Đảo lần nữa cúi người chào và nói.
- Như vậy, mọi chuyện nhờ cậy hết vào các hạ.
Dương Gian đi ra ngoài cửa tiệm, Vương Tín ở bên ngoài lập tức đưa cho hắn một chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh và một phần hồ sơ.
- Đội trưởng Dương, xin cậu cầm lấy chiếc điện thoại di động này, nhằm thuận tiện cho việc liên lạc. Ngoài ra trong hồ sơ là tư liệu cá nhân của ba người kia. Hiện tại ba người đang ở bên ngoài thành phố Kobe chờ đội trưởng Dương đến.
Dương Gian cầm lấy hồ sơ, sau đó nói:
- Đưa điện thoại di động cho Keiko đi.
Đền giờ Keiko đi theo ở phía sau lưng của hắn nhưng vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cô ta vẫn không thể ngờ được, tình huống nguy hiểm như vừa rồi lại bị người đàn ông này hóa giải rất dễ dàng. Bản thân cô ta có thể an toàn rời khỏi cửa tiệm.
Vương Tín đưa điện thoại di động cho Keiko, sau đó dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói:
- Keiko, tôi yêu cầu cô phải chiếu cố thật tốt cho Dương tiên sinh.
Lời này giống như một lời cảnh cáo hơn là dặn dò.
- Vâng.
Keiko có chút khẩn trương, gật gật đầu.
- Lên đường thôi.
Dương Gian mở hồ sơ, đọc qua một lượt, trong lòng thầm lắc đầu. Sau đó tiện tay vứt bỏ phần hồ sơ này.
Ba người mà bọn họ phái đến chẳng có chút tác dụng nào, hẳn là đến để làm pháo hôi.
Nghĩ lại hắn cũng cảm thấy đúng. Bọn họ đã dùng tiền mời hắn đến đây rồi, sao còn an bài những vị ngự quỷ nhân có phân lượng đến để hợp tác nữa chứ.
Nhưng có đôi khi xử lý một chuyện linh dị cũng cần đến một số pháo hôi, đây là điều không thể nào tránh khỏi. Bởi vì không có một ai dám chắc bản thân có thể đối kháng được tập kích của lệ quỷ khi chưa biết rõ quy luật giết người của chúng.
Dương Gian bước lên trước mấy bước, sau đó, xung quanh xuất hiện một luồng sáng màu đỏ.
Kế đó, hắn và Keiko cùng biến mất khỏi sân bay, không thấy đâu nữa.
Chỉ sau một giây, có một người nhân viên báo cáo.
- Báo cáo, Dương Gian đã đến địa điểm tập hợp.
Đây chính là tin tức mà bọn họ nhận được thông qua tín hiệu định vị của điện thoại vệ tinh.
Có người tổ trưởng hoảng sợ nói.
- Đùa cái gì vậy? Chỗ này cách địa điểm ước định chừng mười cây số lận đó.
- Không cần phải ngạc nhiên.
Xã trưởng Tam Đảo đi đến, nụ cười trên mặt hắn ta đã được thu lại, thay thế bằng một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
- Trước khi chết, tổ trưởng Vương Dã đã đưa ra nhận định rất đúng đắn. Dương Gian có đủ tiềm lực để trở thành ngọc. Quỷ vực của hắn có thể nhẹ nhõm bao phủ một tòa thành thị. Điểm này đã được chứng minh rồi. Đồng thời đó chưa phải là cực hạn của hắn.
"Đúng là một người đàn ông đáng sợ.”
Trong lòng không ít người ở đây thầm thán phục.
Vương Tín thấy vậy, khóe miệng khẽ lộ ra vẻ tươi cười. Hắn ta biết nhiệm vụ lần này của bản thân đã thành công. Hiện tại việc duy nhất mà hắn ta cần làm chính là ngồi chờ tin vui.
Còn tên Điền Dã kia.. Đúng là quá mất mặt.