Ở chỗ này người duy nhất mà Keiko có thể dựa dẫm cũng chỉ có một mình Dương Gian.
Dương Gian bình tĩnh nhìn cô ta một cái nhưng không nói gì.
Ngay lúc này, ở xung quanh đột nhiên truyền ra một giọng nói quái dị:
- Ha ha, Xã trưởng, đây chính là ngoại viện mà ngài mời đến sao? Theo như tôi thấy người này chỉ là một kẻ vô năng và nhát gan mà thôi. Ngay cả dũng khí ra tay cứu người mà hắn cũng không có, sao xử lý được chuyện kia.
- Điền Dã, câm miệng. Cậu quá đáng lắm rồi đó, mau chóng rời đi khỏi chỗ này. Nếu không cậu sẽ phải trả giá đắt.
Xã Trưởng Tam Đảo tỏ ra cực kỳ phẫn nộ.
Sự xuất hiện Điền Dã chẳng những khiến hắn ta mất hết thể diện, còn có thể gây ảnh hưởng đến lần hành động kế tiếp của bọn họ.
- Aaa! Đừng!
Đáp lại lời của Tam Đảo là một tiếng hét thảm, sau đó một cô gái tiếp khách bị một cỗ lực lượng vô hình ném ra ngoài. Cô ta không bị té gãy cổ như người trước, mà chìm sâu vào trong lòng đất, chỉ chừa lại hai cánh tay đang vùng vẫy một cách bất lực.
Chỉ một lát sau.
Hai cánh tay đang gắp đồ ăn của Dương Gian đột nhiên đình chỉ, giữ nguyên tư thế giữa không trung, không hề có bất cứ động tĩnh nào.
- Người tiếp theo sẽ là cô gái đáng yêu ở bên cạnh cậu. Nếu có thể, hãy thử ngăn cản tôi đi, mắt quỷ Dương Gian trong truyền thuyết.
Giọng nói âm trầm của Điền Dã vang lên ở bên tai của những người khác, xung quanh bắt đầu vương vấn một cỗ khí tức âm lãnh, không thể nào xua tan.
Nghe vậy, Keiko bắt đầu hoảng sợ, sắp sửa phát điên, cô ta khóc nức nở:
- Đừng, đừng, tôi còn chưa muốn chết…
Dương Gian vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, giống như hắn không thèm quan tâm đến những chuyện này.
- Đúng là một kẻ yếu đuối, vô năng. Xã trưởng Tam Đảo, chẳng lẽ ông định ngồi đó nhìn lấy người này quậy phá như vậy hay sao? Bản thân là Xã trưởng, nhưng tôn nghiêm và mặt mũi của ông đâu rồi?
- Thật sự rất xin lỗi.
Xã trưởng Tam Đảo cực kỳ hổ thẹn nói:
- Tôi thực sự không có cách nào để ước thúc Điền Dã. Mong Dương tiên sinh có thể dạy dỗ hắn ta một chút, để hắn ta biết điều, không nên cuồng vọng như này nữa.
Hắn ta đến đây quá vội vàng, cùng với việc hiện tại trừ linh xã thiếu thốn nhân thủ. Nên không có ngự quỷ nhân đi theo, lộ ra vẻ cực kỳ nghèo nàn.
- Cậu nói tôi là một người yếu ớt, vô năng?
Giọng nói của Điền Dã lại tiếp tục vang lên, sau đó chiếc bàn ở trước mặt Dương Gian liền bay ra ngoài. Toàn bộ thức ăn ở bên trên đổ bừa bộn trên mặt đất, rất uổng phí.
Vốn đã nhìn quen cảnh mưa to gió lớn, đối với mấy chuyện này, Dương Gian không thèm chớp mắt.
- Ra tay đối với những cô gái yếu đuối, vô tội. Đó chẳng lẽ không phải là hành động của mấy người yếu ớt, vô năng hay sao? Từ đầu đến cuối tôi vẫn ngồi ở chỗ này, tại sao cậu không ra tay với tôi? Là cậu đang sợ tôi, hay là cậu cảm thấy tôi khá nguy hiểm, cố tình tránh né, không dám động vào tôi.
- Chết tiệt, tôi quyết định, người tiếp theo tôi giết sẽ là cậu.
Bên trong giọng nói âm trầm của Điền Dã lộ ra vẻ xấu hổ.
- Thế thì còn chờ gì nữa, ra tay đi. Đừng có như một đứa con nít, chỉ biết hô to gọi nhỏ, như thế mất mặt lắm.
Dương Gian để đũa xuống, chậm rãi cởi bao tay ra.
Hắn không biết tên Điền Dã này là vô tình chạy đến gây chuyện hay là do ai đó sắp xếp nhằm thăm dò, muốn kiểm tra mức độ của hắn. Nhưng nếu ngày hôm nay hắn không tóm tên này lại, việc hắn bị Tam Đảo thổi phồng sẽ trở thành trò cười mất.
Đột nhiên.
Một con mắt màu đỏ đậm của Dương Gian khẽ chuyển động một cái, giống như lệ quỷ đang nhìn chằm chằm vào một chỗ hơi dị thường. Khí tức âm lãnh cứ quanh đi quẩn lại ở chỗ đó không hề rời đi.
Lúc này, Điền Dã đang núp ở trong một vị trí khá hẻo lánh của cửa tiệm. Hắn ta đột nhiên cảm giác được con mắt quỷ này đang nhìn chằm chằm về phía hắn ta. Cảm giác này khiến hắn ta có chút sợ hãi, chẳng khác gì lúc hắn ta mới gặp phải chuyện linh dị lần đầu tiên vậy. Dù hắn ta đang ở bên trong quỷ vực, nhưng không thể nào ngăn cách sự thăm dò của con mắt quỷ này.
Trong lòng Điền Dã đang âm thầm suy đoán.
"Là ảo giác? Hắn không thể nào xác định vị trí của mình được.”
Nhưng khi hắn ta di chuyển với ý đồ thay đổi vị trí, con mắt kia lại chuyển động theo. Ánh mắt của nó luôn rơi vào trên người hắn ta.
Đến lúc này, Điền Dã đã xác định được. Không nghi ngờ gì nữa, con mắt kia của Dương Gian có thể nhìn thấy được vị trí của hắn ta. Đồng thời bất kể là hắn ta thay đổi vị trí như thế nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của nó.
“Tên chết tiệt.”
Tuy nhiên điều này cũng không khiến cho Điền Dã từ bỏ ý nghĩ vừa rồi. Hắn ta vẫn muốn ra tay với Dương Gian. Đối với sự khiêu khích vừa nãy của Dương Gian, hắn ta không thể nhịn được, phải làm cho hả giận.
Nhưng Điền Dã còn chưa kịp ra tay.
Một cánh tay với màu xanh đen giống của người chết đột nhiên xuất hiện trống rỗng ở phía dưới chân, sau đó túm lấy mắt cá chân của hắn ta.
Điền Dã cảm nhận được ở dưới chân hắn ta có thứ gì đó băng lãnh, cứng ngắc, nhịn không được nên cúi đầu kiểm tra.
“Rầm!”
Đột nhiên cánh tay màu xanh đen kia đột nhiên dùng sức kéo chân Điền Dã một cái. Khiến cho hắn ta không thể nào đứng vững được. Lúc này hắn ta đột nhiên cảm giác được toàn thân cực kỳ đau đớn, giống như toàn bộ xương cốt trong người bị gãy hết vậy.
“Roẹt! roẹt!”
Ánh đèn bên trong cửa tiệm liên tục lấp lóe, sau đó nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường. Đồng thời ánh sáng xung quanh lại trở về như lúc đầu.
Một cánh tay màu xanh đen không ngừng lôi kéo Điền Dã, khiến hắn ta không thể không lại gần.
- Chết tiệt, thả tôi ra.
Hắn ta liên tục giãy dụa, đồng thời cảm thấy được một cỗ bất an cực kỳ mãnh liệt.
- Quỷ vực của Điền Dã đã biến mất?
Xã trưởng Tam Đảo ở bên cạnh chứng kiến thấy mọi thứ trở lại vẻ yên tĩnh như lúc đầu, liền tỏ vẻ kinh dị. Sau đó hắn ta vội vàng đưa mắt nhìn về phía Dương Gian, lúc này hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Dường như vừa rồi hắn không làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ ngồi yên tại chỗ.