Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1320 - Chương 1320: Cầu Xin Ngài Cứu Tôi

Chương 1320: Cầu Xin Ngài Cứu Tôi

Tam Đảo nói:

- Không, chỉ cần là một món đồ bình thường ở trên người của người sử dụng là được. Nhưng món đồ đó phải đại diện được cho thân phận của người sử dụng, ví dụ như một dây buộc tóc, một bộ quần áo thường dùng, hay đại loại như thế đều có thể được chấp nhận. Chẳng lẽ Vương Tín không nói cho Dương tiên sinh biết điều này? Chuyện này đúng là sự tắc trách của cậu ta rồi.

- Nhưng Dương tiên sinh cũng cần phải chú ý. Món đồ sứ này khá dễ vỡ, nếu có ai đó không cẩn thận làm đổ thứ này khiến nó bị vỡ, đó sẽ là một chuyện cực kỳ phiền toái. Cho nên khi sử dụng, ngài nhất định phải đặt nó ở một nơi an toàn.

- Ừm, tôi biết chuyện này rồi.

Dương Gian nói, hắn từng thí nghiệm chuyện này ở trên người của Vương Tín.

Cho nên, nếu hắn sử dụng đến quỷ sứ, chắc chắn hắn sẽ phải dùng quỷ vực ném nó xuống sâu dưới lòng đất, tránh bị người ta phá hư.

Ngay khi Dương Gian thu hồi mấy món đồ, đang chuẩn bị tiếp tục ăn uống.

“Roẹt! roẹt!”

Mấy ngọn đèn bên trong cửa tiệm đột nhiên lấp lóe, khiến cho ánh sáng ở xung quanh trở nên ảm đạm. Không chỉ là bên trong cửa tiệm, mà toàn bộ sân bay đều trở nên tối hẳn. Giống như thời gian đột nhiên chuyển từ buổi trưa qua buổi tối vậy.

Xã trưởng Tam Đảo lập tức đặt ly rượu xuống và hỏi:

- Chuyện gì xảy ra vậy? Tình hình bên ngoài như thế nào rồi? Là chuyện đó đã lan đến đây hay sao?

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn mở một con mắt quỷ, quét qua xung quanh một vòng.

Không phải chuyện linh dị của quỷ gõ cửa xuất hiện, mà là một chuyện linh dị không biết nào đó. Tuy nhiên mức độ ảnh hưởng của chuyện này rất nhỏ. Nếu là quỷ, chắc chắn phạm vi của nó không chỉ như thế này. Khả năng cao đây là do một vị ngự quỷ nhân nào đó gây nên.

Rất nhanh, từ bên ngoài tiệm nhỏ, Vương Tín chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa nói:

- Xã trưởng, là tên Điền Dã kia. Hắn ta nghe được tin chúng ta không cho hắn ta dẫn đội của hành động lần này nên liều lĩnh chạy đến đây yêu cầu xã trưởng thay đổi kế hoạch.

- Cái tên hỗn đản Điền Dã này.

Xã trưởng Tam Đảo lập tức nổi giận.

- Năng lực của hắn ta không đủ để xử lý chuyện lần này, bảo hắn ta về đi, đừng đến quấy rối.

Sắc mặt Vương Tín có chút khó coi, hắn ta nói.

- Xã trưởng, muộn rồi, Điền Dã đã đến sân bay.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Xã trưởng Tam Đảo. Mặc dù đây là việc của trừ linh xã mấy người nên tôi không tiện hỏi đến. Nhưng tên Điền Dã này xảy ra chuyện gì vậy? Hắn ta rất muốn tham gia hành động lần này sao?

- Đó là một tên gia hỏa vừa cuồng vọng vừa tự đại. Lần trước hắn ta dẫn đội hành động như bị thất bại, hại chết rất nhiều người. Nhưng hắn ta lại cho rằng bản thân có đủ năng lực để xử lý chuyện này, chứ hắn ta không nghĩ rằng nếu còn làm vậy nữa sẽ khiến chuyện này trở nên cực kỳ phức tạp. Vô dụng nhưng lại có lòng tự trọng cao đã khiến suy đoán của hắn ta bị sai lệch. Hi vọng tên này có thể tỉnh táo lại, nếu không tôi nhất định phải trừng phạt hắn ta.

Xã trưởng Tam Đảo tỏ ra tức giận khi nhắc đến người này.

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Dương Gian lộ ra một nụ cười:

- Theo cách nói của chúng tôi chính là đồng đội ngu như heo. Xem ra số lượng nhân tài của trừ linh xã các vị hơi thiếu sót một chút rồi.

Xã trưởng Tam Đảo hổ thẹn nói.

- Đã để Dương tiên sinh chê cười rồi.

Thực ra có một điều mà Dương Gian không biết, chính là không phải trừ linh xã của bọn họ không có người. Mà chuyện linh dị cấp S kia đã khiến bọn họ tổn hao một đống ngự quỷ nhân đỉnh phong. Nên hiện tại, khi đối mặt với loại lệ quỷ đáng sợ như này, bọn họ không đủ nhân lực để chống đỡ. Nếu không cầu cứu ngoại viện, bọn họ chắc chắn sẽ phải tiêu hao thêm lần nữa. Đến khi đó trừ linh xã chắc chắn sẽ phải tan rã.

Giống như lúc trước, khi xảy ra chuyện linh dị của quỷ chết đói tại thành phố Đại Xương vậy. Lúc đó tổng bộ cũng hướng ngoại quốc cầu viện.

Bởi vì đã có ví dụ là trừ linh xã, đám người Tào Duyên Hoa không muốn tiêu hao ngự quỷ nhân đỉnh phong của bọn họ. Cho nên dù có tiêu tốn nhiều tiền cỡ nào đi nữa, nhưng mà mời được người đến giúp đỡ thì bọn họ cảm thấy đáng giá. Giờ Lúc này, ở bên ngoài cửa tiệm, Vương Tín lập tức nói.

- Xã trưởng, không có cách nào liên lạc với tên Điền Dã kia. Hắn ta đã cắt đứt đường truyền.

Tam Đảo vừa sợ vừa giận.

- Tên hỗn đản này, hắn ta muốn làm cái gì vậy?

Dương Gian bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ly rượu ở phía trước mặt. Trong không gian tối tăm, ly rượu phản chiếu lại một bóng người mơ hồ. Bóng người này đang đứng bên cạnh và nhìn ngó tất cả mọi người. Chỉ là không một ai chú ý đến bóng người này. Bọn họ không cảm thấy được bất cứ dị thường nào ở xung quanh, chỉ cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng.

- Bất kể tên kia muốn làm chuyện gì, kẻ mà mấy người gọi là Điền Dã đã đến đây rồi. Không nghĩ kẻ này còn có được quỷ vực. Mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng có chút tác dụng. Dù sao có còn hơn không, rất nhiều ngự quỷ nhân ao ước có được quỷ vực mà không thể.

Tam Đảo nghe vậy, lập tức quát:

- Điền Dã, mau ra đây. Không được phá hư lần hành động này. Chẳng lẽ cậu muốn trở thành tội nhân?

Nhưng không đợi cho hắn ta nói xong, một cô gái ở bên cạnh đột nhiên khẽ rít lên một tiếng, sau đó cả người văng ra ngoài cửa tiệm. Cổ người này gập xuống, thân thể biến dạng, vặn vẹo thành bộ dạng khó có thể tin, đồng thời liên tục phát ra những tiếng xương gãy.

Chết!

Không có bất cứ dấu hiệu nào, một cô gái thành thục, xinh đẹp cứ thế bị chết vì té gãy cổ.

Sắc mặt Dương Gian vẫn rất bình tĩnh, không hề có ý định ngăn cản. Hắn cho rằng đây chuyện của trừ linh xã, một ngoại nhân như hắn không nhất thiết phải nhúng tay vào.

Keiko ở bên cạnh thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch vì sợ hãi, toàn thân run rẩy. Cô khẽ nắm lấy góc áo của Dương Gian, nhỏ giọng nói:

- Dương tiên sinh, cầu xin ngài, cầu xin ngài bảo vệ tôi. Tôi không muốn chết…

Cô ta sợ bản thân sẽ là người kế tiếp bị ném đi và biến thành bộ dạng giống người kia.

Bình Luận (0)
Comment