Dương Gian bình tĩnh nói:
- Nếu không thể tiếp tục đi về phía trước, vậy thì lưu lại ở chỗ này đi. Tôi sẽ không vì mấy người mà đi chậm lại.
Keiko phiên dịch lại lời của Dương Gian, đồng thời cũng an ủi người phụ nữ tên là Mỹ Đảo kia. Cô ta nói:
- Chúng ta nên tin tưởng vào Dương tiên sinh, ngài ấy là một người đàn ông thần bí và mạnh mẽ, ngài ấy nhất định có thể bảo vệ an toàn cho chúng ta. Trước đó tôi cũng từng nhận được sự chiếu cố của ngài ấy và thoát được một lần nguy hiểm. Nên tôi tin chắc rằng, khi gặp phải nguy hiểm, ngài ấy sẽ chiếu cố cô một ít.
Mỹ Đảo không nói lời nào, lúc này cô ta tỏ ra hoảng sợ chỉ tay về phía một căn phòng ở đằng trước.
Đó là một căn nhà gỗ, hai tầng.
- Ở chỗ đó, bên trong căn nhà kia. Trong căn nhà đó có quỷ, tôi có thể cảm nhận được. Không, chúng ta nên rời khỏi căn nhà kia, tôi cảm thấy bản thân có thể chết bất cứ lúc nào.
Keiko nghe vậy, sắc mặt nhất thời trở nên cứng đờ. Cô ta vội vàng nhìn về phía Dương Gian:
- Dương tiên sinh, cô ấy vừa mới nói, ở trong căn nhà phía trước có quỷ.
Nagasawa cười cười, dường như tên này không sợ hãi gì cả.
"Chạm mặt nhanh như vậy sao?”
Ánh mắt Dương Gian liền nhìn về phía căn nhà kia.
Căn nhà kia bị bao phủ trong bóng tối, lộ ra vẻ âm u. Nhưng vẻ âm u như vậy cũng không phải chỉ có mỗi căn nhà này, mà những căn nhà ở xung quanh đều như vậy. Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ.
"Có nên vào xem không?”
Bởi vì hắn cho rằng quỷ gõ cửa sẽ không ở trong căn nhà kia. Nếu ông lão kia mà xuất hiện ở đâu đó gần đây, thì chắc chắn những tòa nhà ở xung quanh sẽ nhanh chóng thay đổi. Giống như những gì đã xảy ra ở trong trường Thất Trung vậy. Còn hiện tại, bề ngoài của căn nhà này lại rất bình thường.
"Cũng chưa chắc đã là như vậy. Ở bên trong quỷ vực của quỷ, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Vẫn nên đi kiểm tra một chút sẽ tốt hơn.”
Dương Gian chậm rãi cởi bao tay, đồng thời đưa ra mệnh lệnh cho quỷ đồng.
Chỉ trong nháy mắt, ở phía trước cửa của căn phòng kia đã xuất hiện một đứa bé quỷ dị với làn da màu xanh đen. Dường như đứa bé này có chút nghịch ngợm, đột nhiên đưa tay lên nhấn chuông cửa của căn nhà này.
“Leng keng!”
Ngay lập tức ở xung quanh xuất hiện tiếng chuông cửa, nó quanh quẩn ở trên đường phố yên tĩnh, sau đó lan truyền đi rất xa.
“Leng keng! Leng keng!”
Đưa bé quỷ dị mặc trên người chiếc áo liệm đang đứng trước cửa của một căn nhà bằng gỗ có hai tầng. Nó giơ cánh tay màu đen và nhấn lấy chiếc chuông cửa.
Ở trong thành phố Kobe cực kỳ yên tĩnh này, tiếng chuông cửa không to này xuất hiện một cách đột ngột, sau đó quanh quẩn ở trên đường phố rồi truyền đến những nơi xa hơn.
Tiếng chuông cửa vang lên liên tục, không hề dừng lại.
Nó giống như một trò đùa quái đản của một ai đó. Nhưng hiện tại, ở trong thành phố này, làm gì còn có ai nhàm chán tới mức đùa nghịch cái trò này nữa. Nếu có thì khi tiếng chuông cửa vang lên, chủ nhà sẽ đi ra và ngăn cản tiếng chuông vang lên tiếp.
Nhưng khi tiếng chuông cửa liên tục vang lên, chủ của căn nhà kia lại chưa từng xuất hiện.
Dường như đây là một căn nhà trống, không có ai ở. Hoặc là trước đó đã từng có người ở, nhưng hiện tại người đó đã chết.
Quỷ đồng rất kiên nhẫn, hoặc có vẻ nó đang xem việc nhấn chuông là một trò chơi, cho nên nó cứ đứng nhấn chuông không ngừng.
Lúc này Dương Gian đang đứng cách đó không xa. Hắn nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng không ngăn cản quỷ đồng. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, đồng thời trên trán hắn xuất hiện một con mắt quỷ và nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ bên trong căn nhà.
Nhưng, mắt quỷ, không thể nào nhìn rõ tất cả mọi thứ ở bên trong căn nhà bị bao phủ bởi bóng tối này.
Có một cỗ lực lượng linh dị đang che đậy tầm nhìn của mắt quỷ. Dù sao chỗ này cũng ở bên trong quỷ vực của quỷ gõ cửa, Dương Gian không thể nào biết được cỗ lực lượng đang ngăn cản hắn là của quỷ vực hay do căn nhà này xuất hiện vấn đề.
Dương Gian không định cưỡng ép thăm dò, cũng không sử dụng đến quỷ vực. Bởi vì một khi làm như vậy hắn sẽ rời đi khỏi chỗ này. Giống như khi hắn sử dụng quỷ vực tại trường Thất Trung vậy. Lúc đó hắn sử dụng quỷ vực ở trong quỷ vực của quỷ gõ cửa, kết quả là hắn và mấy người bạn học còn sống sót của hắn rời khỏi trường học.
- Đừng nhấn chuông nữa, bên trong chắc chắn không có người. Đi vào bên trong dạo một vòng đi. Nếu phát hiện quỷ, lập tức chạy ra ngoài.
Dương Gian ra lệnh, đồng thời để quỷ đồng đi vào bên trong dò đường. Còn bản thân hắn sẽ đứng từ xa và quan sát toàn bộ, không tiếp xúc đến những nơi nguy hiểm.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, quỷ đồng liền đình chỉ động tác. Nó lại hoạt động một lần nữa, bắt đầu đi loanh quanh bên ngoài căn nhà. Cuối cùng, khi tìm ra được một chiếc cửa sổ, nó liền mở cửa sổ ra và chui vào trong. Không mất bao lâu, thân hình của nó liền biến mất khỏi tầm mắt của Dương Gian, đi vào sâu bên trong căn nhà đen kịt kia.
"Cẩn thận một chút sẽ không sai. Trên người quỷ đồng đang mặc áo liệm. Nếu những con quỷ bình thường muốn xử lý nó là điều cực kỳ khó khăn.”
Dương Gian lựa chọn tiếp tục chờ đợi, nhìn xem phản ứng tiếp theo của quỷ đồng như thế nào.
- Hy vọng cảm giác của cô sẽ phát huy được một chút tác dụng, chứ không phải cố ý nói ra những lời này chỉ vì cô cảm thấy sợ hãi. Nếu không tôi sẽ cực kỳ tức giận.
Sau đó, hắn quay đầu lại và nhìn về phía người phụ nữ tên Mỹ Đảo kia.
Keiko nhanh chóng phiên dịch, đảm bảo tin tức được truyền lại là chính xác nhất.
Người phụ nữ tên Mỹ Đảo kia vội vàng nói:
- Tôi không nói dối, lời tôi nói là thật, xin ngài hãy tin tưởng tôi. Tôi đã cực kỳ cố gắng để cảm giác được vị trí của quỷ nhưng xung quanh chỗ này quá nguy hiểm. Tôi luôn có cảm giác bản thân có thể chết ở đây bất cứ lúc nào. Bởi vì số lượng khu vực nguy hiểm ở trong chỗ này có quá nhiều. Con quỷ bên trong căn nhà này là thứ cách chúng ta gần nhất.