Nếu không nhờ lời này của Keiko, để phá giải được con số này, khả năng cao Dương Gian sẽ phải mất tầm mấy ngày, thậm chí hơn mười ngày.
Keiko lập tức nở nụ cười, con mắt cong lên:
- Tốt quá, tôi cảm thấy rất vui vẻ khi có thể giúp đỡ được cho Dương tiên sinh.
- Như vậy để cho tôi kỳ lưng cho ngài nhé Dương tiên sinh.
- Không cần.
Dương Gian vẫn từ chối cực kỳ cứng ngắc.
Keiko nghi hoặc hỏi.
- Vì sao vậy? Tôi sẽ rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, không để Dương tiên sinh ngài phải thất vọng đâu.
Dương Gian nói:
- Không vì điều gì hết, trước đó tôi có nói rồi. Nhiệm vụ ngày hôm nay của cô đã kết thúc. Nên hiện tại cô muốn đi ngủ cũng được, không ngủ thì đi ngâm mình trong suối nước nóng cũng chẳng sao, việc này cô cứ tùy tiện. Tôi tắm xong rồi, muốn đi suy nghĩ kế hoạch cho lần hành động tiếp theo. Chuyện này còn chưa kết thúc, hiện tại nghỉ ngơi chỉ vì điều chỉnh tốt trạng thái mà thôi.
…
Trong một căn phòng rộng rãi của nhà nghỉ.
Dương Gian thay bộ quần áo dính đầy thi thối của hắn, mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi của nước nhật, sau đó tùy tiện ngồi trên thảm tatami. Mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lẽo, bình tĩnh, không có chút xíu ba động của tình cảm, giống như một bức tượng vậy.
Bộ quần áo mà Keiko mặc cũng không khác hắn lắm, lúc này cô quỳ gối bên cạnh hắn, hơi cúi đầu xuống.
Nagasawa cũng ở trong phòng, không nói một lời, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhìn về phía chiếc TV đã được kết nối để gọi video.
Thông quan điện thoại di động định vị vệ tinh của trừ linh xã, bọn họ đã kết nối được với xã trưởng Tam Đảo và đang mở một cuộc họp nhỏ.
Người khởi xướng cuộc họp lần này không phải Dương Gian, mà chính là xã trưởng Tam Đảo.
Trên màn hình TV, xã trưởng Tam Đảo quỳ ngồi dưới đất, tỏ ra cực kỳ thành khẩn nói:
- Chúng tôi đã biết được đại khái chuyện lần này rồi, mong Dương tiên sinh cực khổ thêm một lần nữa. Nhờ ngài cố gắng xử lý cho được chuyện linh dị của quỷ gõ cửa. Tất cả xin nhờ vào ngài. Lần hành động này đã tiếp cận rất gần đến thành công. Chúng tôi tin tưởng rằng với năng lực của Dương tiên sinh, ngài chắc chắn có thể làm được.
Dương Gian lạnh lùng nói:
- Chuyện này không dễ dàng như thế đâu. Đây không còn giống như một chuyện linh dị đơn giản nữa. Dựa theo tình hình lúc đó, vốn dĩ tôi có thể thành công rồi. Nhưng lại bị một chuyện linh dị khác quấy nhiễu, khiến cho chiếc đầu người chết ở trong tay tôi bị mất đi. Đương nhiên nói ra lời này cũng không phải muốn mấy người bồi thường cho tôi cái gì, chỉ muốn nói ra để cho ông hiểu, lần hành động sau chắc chắn sẽ cực kỳ gian nan.
- Ông cũng biết cái chết của tên Sakai kia như thế nào rồi đấy. Bị giết ngay lập tức mà không có bất cứ dấu hiệu nào, không hề báo trước, ngay cả thời gian phản ứng lại cũng không có, loại quy luật giết người kia cực kỳ đáng sợ.
- Hơn nữa, ở trong một căn nhà tại thành phố Kobe tôi phát hiện ra thi thể của một thành viên trừ linh xã của mấy người, người này mặc âu phục, đã chết khá nhiều ngày và hình thành nên một chuyện linh dị. Chắc ông cũng đã biết được chuyện này thông qua hai người bọn họ rồi. Những hiện tượng này cho thấy, chuyện linh dị của quỷ gõ cửa thực tế là một chuyện linh dị lớn gồm rất nhiều chuyện linh dị tụ hội lại với nhau tạo thành.
- Tôi không đủ năng lực để vừa chống đỡ tập kích của những con lệ quỷ khác vừa xử lý ông lão quỷ gõ cửa kia được. Đương nhiên, cách ổn thỏa nhất chính là tôi sẽ xử lý từng chuyện từng chuyện một, rồi lưu lại chuyện linh dị nguy hiểm nhất đến cuối cùng.
- Nhưng Tam Đảo tiên sinh, tiền công mà mấy người đưa cũng chỉ đủ để xử lý một chuyện linh dị, mà hiện tại tôi phải xử lý ba, thậm chí là mười, hoặc hơn cũng nên. Chuyện này có chút giống như mấy người đang khi dễ người thành thật vậy.
Đương nhiên hắn sẽ không nói ra rằng chuyện linh dị bóng bay đầu người ở trong quỷ vực của quỷ gõ cửa là do chính tay hắn tạo thành. Dù sao những thông tin mà hắn nhận được về quỷ gõ cửa chỉ là từ lúc nó xuất hiện tại trường Thất Trung. Kể từ đó đến nay, quỷ gõ cửa trải qua bao nhiêu biến hóa, tụ họp bao nhiêu con quỷ, hắn không thể nào biết được.
Ở bên kia, sắc mặt của xã trưởng Tam Đảo cũng trở nên cứng đờ.
Sở dĩ hắn ta bỏ ra nhiều tiền để mời Dương Gian đến đây xử lý cũng là vì trong lòng hắn ta có chút lo lắng. Bởi vì chuyện linh dị này quá mức phức tạp. Nếu muốn xử lý nó thì cần phải thành lập một đội ngũ ngự quỷ nhân, thậm chí từng đó cũng chưa đủ. Dù sao số lượng mối nguy hiểm ở bên trong là quá nhiều, mặc dù còn kém chuyện linh dị cấp S, nhưng sẽ không kém bao nhiêu.
Nếu chuyện linh dị lần này chỉ có mỗi một con quỷ gõ cửa, một con lệ quỷ, thì trừ linh xã còn chưa lưu lạc đến mức phải đi nhờ người khác như vậy.
- Xã trưởng Tam Đảo, hành động của Dương Gian đã thất bại. Tất cả những sai lầm này đều là do quyết định của ông, chẳng những khiến cho trừ linh xã chúng ta bị mất mặt, còn khiến ngân sách của xã bị thiếu hụt mất 50 tấn vàng dữ trự, một vị ngự quỷ nhân và ba món đồ sứ. Toàn bộ những trách nhiệm này cần phải có một người đứng ra gánh vác.
Đúng lúc này, từ TV bất chợt xuất hiện một giọng nói khác. Sau đó một người đàn ông dáng khá mập mạp, tuổi chừng 50, đầu bị hói đi vào. Người này nghiêm khắc quát lớn đối với xã trưởng Tam Đảo, đồng thời không thèm quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác.
- Hiện tại chuyện linh dị vẫn còn đang tiếp diễn, ông lại đứng ở đây làm trò hề làm gì. Theo tôi thấy ông nên chủ động từ chức vụ xã trưởng mới đúng.
Xã trưởng Tam Đảo lập tức đứng dậy, chỉ thẳng vào người đàn ông tên mập mạp vừa mới xuất hiện kia và quát:
- Ichirou bộ trưởng, mong cậu hãy tôn trọng mọi người một chút. Đây là một cuộc họp cực kỳ quan trọng, có bất cứ chuyện gì hãy chờ sau cuộc họp rồi nói.
Ichirou nói:
- Không, hiện tại ông nên lập tức nhận lỗi và từ chức đi. Tôi sẽ tiến cử một người thích hợp hơn ông để tiếp quản vị trí này.