Dương Gian nói:
- Vậy thì tùy cô, hiện tại tôi có chút việc, cô cứ tự tiện tắm suối nước nóng đi, đừng có đến quấy rầy tôi là được.
Keiko khẽ đáp ứng một tiếng, sau đó nhanh chóng đi vào trong suối nước nóng.
Dương Gian chỉ liếc mắt nhìn quá một chút, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Với trạng thái hiện tại của hắn, không thể nào sinh ra hứng thú đối với phụ nữ nữa. Tuy nhiên không thể không nói, dáng người của cô gái tên Keiko này đúng cực kỳ tốt. Coi như lần này xã trưởng Tam Đảo đã bỏ khá nhiều vốn, chỉ vì lấy thêm chút lực của hắn trong lần hành động này.
Keiko cảm nhận được ánh mắt của Dương Gian, khuôn mặt tươi cười hơi đỏ một chút nhưng dường như cũng không thèm để ý.
Dương Gian thu hồi ánh mắt, tiếp tục tự hỏi những manh mối liên quan đến dãy số này.
Nhưng với điều kiện hiện tại của hắn, dù suy nghĩ như thế nào cũng không thể đưa ra bất cứ điều gì có liên quan đến manh mối này. Chỉ có thể nghĩ cách ghi dãy số này lại, sau khi trở về thành phố Đại Xương lại tiếp tục suy nghĩ đối sách sau. Có thể để cho đám đồng đội của hắn suy nghĩ, tiếp thu ý kiến quần chúng xem sao.
- Dương tiên sinh đang đụng phải việc gì khó khăn hay sao? Có lẽ Keiko có thể giúp đỡ cho ngài được một chút.
Lúc này Keiko khẽ đi đến, mặt cô ta hơi đỏ.
- Chuyện này không có liên quan gì đến cô cả.
Dương Gian lạnh lùng cự tuyệt:
- Hơn nữa, tốt nhất là cô nên cách xa tôi một chút, đây là vì an toàn của cô thôi.
Keiko gật gật đầu, nhưng ánh mắt cô ta vẫn liếc qua tấm ván gỗ mà Dương Gian chuẩn bị cất lại kia. Dường như cô ta chỉ nhìn thấy qua hàng chữ chữ không nhìn rõ toàn bộ. Sau đó cô ta lại nói:
- Chính dãy số này đang khiến Dương tiên sinh phải đau đầu?
Dương Gian cảnh cáo:
- Cô quá nhiều chuyện. Hãy quên thứ vừa nãy đi, tôi không muốn người thứ ba biết đến chuyện vừa rồi. Nếu cô để lộ ra ngoài, tôi sẽ trực tiếp xử lý cô.
- Xin Dương tiên sinh cứ yên tâm, Keiko nhất định sẽ giữ kín bí mật, mong ngài tin tưởng thành tín của Keiko.
Dương Gian không nói lời nào, chỉ bỏ chiếc hộp vào trong túi hành lý.
Nhưng dường như Keiko cũng đang suy nghĩ đến dãy số kia, sau đó cô ta nói với giọng điệu không chắc chắn.
- Dương tiên sinh, dãy số vừa khiến cho ngài buồn bực hẳn là địa chỉ của một chỗ nào đó mới đúng. Nhưng vì Keiko không nhìn thấy hết nên không biết được vị trí chính xác của nó.
- Địa chỉ?
Thần sắc Dương Gian hơi động:
- Vì sao cô lại có suy đoán như vậy? Dãy số này có liên quan gì đến địa chỉ?
- Là vị trí kinh độ và vĩ độ, con số này hẳn là vị trí tọa độ có thể xác định được chính xác một chỗ nào đó.
Keiko nói, cô ta từng học qua về phương diện này, nên cảm thấy dãy số có chút quen thuộc.
"Tọa độ?"
Trong lòng Dương Gian khẽ run, mặc dù chưa thể xác định, nhưng hắn cảm thấy khả năng cao suy đoán của cô gái Keiko này là đúng.
Đây là tọa độ của một chỗ nào đó.
Nếu trực tiếp ghi địa chỉ, khả năng cao sẽ xuất hiện sai lầm. Ví dụ như số đường, số nhà. Nhưng bởi vì nhà, đường sẽ thay đổi, còn tọa độ vĩnh viễn không thay đổi. Cho nên độ chính xác của tọa độ định vị là cực kỳ cao. Ngoài ra phương thức này đã có từ rất lâu, ông lão kia mới chết có nửa năm trước, khả năng lão dùng cách này để lưu lại manh mối khá hợp lý.
"Mang theo bí mật ở trên người là chuyện quá mức lộ liễu. Cất giấu bí mật ở một nơi nào đó, sau đó lưu lại tọa độ của nó, cách làm này sẽ ổn thỏa hơn một chút, chắc chắn là như vậy.”
Tinh thần của Dương Gian trở nên tốt hơn, lập tức nói:
- Tôi cần một chiếc điện thoại có thể tra được tọa độ vệ tinh.
- Điện thoại di động được tôi đặt ở bên ngoài, cùng một chỗ với quần áo, để tôi đi lấy giúp Dương tiên sinh.
Keiko nói, sau đó cô ta trực tiếp chui ra khỏi suối nước nóng, cầm một tấm khăn che đi thân thể, sau đó ra ngoài. Hiển nhiên cô ta cũng không ngại ánh mắt của Dương Gian.
"Đúng là một cô gái lớn mật.”
Dương Gian chỉ có thể đánh giá như vậy.
Chỉ một lát sau, Keiko đã đi lấy điện thoại vào. Cô ta quỳ gối ở bên cạnh Dương Gian, đưa điện thoại di động qua cho hắn:
- Vừa nãy Nagasawa đã báo cáo lại toàn bộ chuyện lần này cho xã trưởng Tam Đảo. Thiếu chút nữa tôi quên thông báo cho Dương tiên sinh ngài.
Dương Gian không nói lời nào, tiếp lấy điện thoại, sau đó mở ra chức năng định vị.
Sau đó hắn nhanh chóng nhập vào dãy số vừa nãy ở trên ván gỗ.
Sau một giây, màn hình điện thoại di động khẽ đổi một cái, vị trí định vị xuất hiện trước mặt hắn.
Dương Gian không biết chỗ kia là chỗ nào, nhưng thành thị gần đó lại có tên. Cho nên hắn biết chỗ này là một chỗ nào đó gần…Thành phố Đại Hán.
"Quả nhiên là tọa độ định vị."
Con ngươi Dương Gian co lại, chằm chằm vào vị trí kia trên điện thoại di động. Dường như hắn muốn nhớ kỹ địa chỉ này ở trong đầu.
Nếu hắn đoán không sai thì đây chính là chỗ ông lão kia ở lại trước khi chết, hoặc là một chỗ nào đó cực kỳ quan trọng. Nếu không lão sẽ không cố gắng ghi chép lại và giấu nó trong túi như này.
"Ở gần thành phố Đại Hán? Chỗ này cách thành phố Đại Xương cũng không xa. Vả lại trước khi đến thành phố Kobe mình từng điều tra qua một vài manh mối liên quan đến thành phố Đại Hán. Đó là nơi chưa từng xảy ra chuyện linh dị, cho dù hiện tại chuyện linh dị liên tục phát sinh thì chỗ đó cũng không hề xảy ra. Đây không phải là do người phụ trách làm việc tốt, chắc chắn có nguyên nhân khác nào đó.”
"Ông lão kia chết ở chỗ đó, địa chỉ lão ta lưu lại cũng chỉ vào chỗ này. Xem ra thành phố Đại Hán đang ẩn giấu một bí mật nào đó.”
Trong lòng Dương Gian thầm nghĩ như vậy.
Đây không phải là suy đoán lung tung của hắn mà dựa vào một đống những chứng cứ được liên kết lại với nhau.
Thu hồi suy nghĩ, Dương Gian không thể không đưa ra lời tán dương đối với Keiko.
- Tác dụng của cô còn lớn hơn tưởng tượng của tôi, vậy mà có thể nhận ra thứ này là một tọa độ trong khi chỉ mới liếc mắt nhìn qua.