Không hề do dự chút nào.
Dương Gian trực tiếp dùng bàn tay quỷ để mở ra chiếc hộp có quét sơn này. Mặc dù hành động này có hơi xúc động, lỗ mãng, nhưng tính cảnh giác trong lòng hắn lại cực kỳ mạnh. Gặp bất cứ dấu hiệu bất thường nào hắn đều có thể mở ra quỷ vực nhằm ngăn cách toàn bộ lực lượng linh dị.
Tuy nhiên, kết quả chính là hắn quá đa nghi.
Sau khi mở ra, chiếc hộp gỗ vẫn cực kỳ bình thường, không phát sinh chuyện kỳ quái nào cả.
"Đây là thứ gì? Là bí mật mà mình muốn?"
Nhất thời lông mày Dương Gian khẽ nhíu lại. Hắn lôi từ bên trong chiếc hộp ra một tấm ván gỗ cũ kỹ. Tuổi thọ của tấm ván gỗ này đã rất lâu rồi, trên bề mặt của nó đã bắt đầu có chút dấu hiệu bị hư thối, chất liệu làm tấm ván này tương tự như quan tài quỷ.
Mặc dù nhìn qua thì thấy nó có chút quỷ dị, nhưng hắn lại không thể cảm nhận được bất cứ chỗ bất thường nào từ trên tấm ván gỗ này.
Có cảm giác giống như thứ này là thứ hắn vừa tùy tiện gỡ ra từ chỗ nào đó vậy. "Trên tấm ván có khắc chữ.”
Dương Gian lật lại mặt bên kia của tấm ván, hắn phát hiện ra có người dùng móng tay để khắc chữ lên tấm ván: 114,22 30,30
Trên tấm ván chỉ có mấy con số đó mà thôi, còn lại không có bất cứ thông tin thêm nào hết. Dường như những con số này không hề liên quan gì đến nhau cả, nét khắc hơi vặn vẹo, ở giữa còn cố tình cách ra một khoảng trống.
"Lại đưa cho mình một đầu đề để giải hay sao?”
Sau khi suy nghĩ một lúc, sắc mặt Dương Gian không khỏi trầm xuống.
Thứ hắn không thích nhất cũng chính là loại giải câu đó như này. Cứ thành thành thật thật ghi hẳn tin tức vào đây thì không được hay sao mà còn phải ghi thế này. Hiện tại bản thân hắn không phải là cao thủ trong việc giải câu đố, nếu muốn tìm hiểu bí mật về trăm năm trước từ một chút manh mối đơn giản như này, ngoài việc đưa cho Vương Tiểu Minh để nhờ hắn ta ra hắn không nghĩ ra cách nào khác.
Muốn tìm hiểu được tin tức chính xác, cũng phải có thứ gì đó để tham khảo, để so sánh chứ.
"Tin tức mà quỷ gõ cửa lưu lại chắc chắn cực kỳ quan trọng. Ông lão cố ý lưu lại tấm ván gỗ với dãy số ở phía trên chắc chắn có nguyên nhân nào đó. Khả năng lão ta không muốn tin tức lưu lại của lão bị người khác lấy được một cách quá dễ dàng, cho nên lưu lại một chút thử thách. Hoặc là khi lưu lại tin tức, ông lão có chút gấp gáp, không kịp chuẩn bị cho đầy đủ, nên cũng chỉ để lại chút manh mối gọi là thử.”
Dương Gian trầm ngâm một lúc, cuối cùng không nghĩ ra bất cứ manh mối nào từ mấy con số này cả.
Điều này khiến cho lòng hắn tỏ ra cực kỳ thất vọng, thậm chí có một chút tức giận.
Giống như người chủ nhân đời trước của tủ quỷ vậy. Rõ ràng đã biết được toàn bộ tin tức và quy luật của tủ quỷ, vây mà không chịu nói, cứ lưu lại một đống cảnh cáo các kiểu, tỏ ra cực kỳ bí hiểm.
"Tuy nhiên khi nghĩ đến tủ quỷ và tấm gương quỷ kia, ngược lại mình đã có chút hiểu. Trước khi đám ngự quỷ nhân thời kỳ dân quốc biến mất, những đồ vật mà bọn họ lưu lại ít nhiều đều sẽ có một chút khảo nghiệm đối với năng lực của người đến sau. Những hành động này là cố tình làm. Bởi vì bọn họ vẫn còn có một chút mâu thuẫn khi lưu lại thứ này. Bởi vì trong lòng bọn họ không muốn những thứ này bị bại lộ ra ngoài thế giới, nhưng sâu trong thâm tâm lại không muốn chúng bị mai một.”
"Cho nên bọn họ cố ý nhắc nhở, để cho người đến sau chỉ biết có một nửa. Còn nữa còn lại người đó phải tự đi tìm tôi. Cứ coi như đây là một cuộc khảo nghiệm năng lực của người đến sau. Nếu trước khi chết, ông lão này cũng nghĩ như vậy, thì thứ này chắc chắn là khảo nghiệm đối với mình.”
Ánh mắt Dương Gian lấp lóe.
Thử đổi cách suy nghĩ một chút. Nếu hắn là ông lão kia. Giả sử hắn biết được một bí mật cực kỳ lớn, như vậy nên làm như thế nào để vừa có thể khảo nghiệm được người khác, vừa có thể lưu lại được đồ vật cho đời sau, không để nó bị mai một đây?
- Ai?
Đúng lúc này, Dương Gian đột nhiên cảm giác được xung quanh có thứ gì đó đến gần, hắn liền thu hồi ý nghĩ kia, sau đó quát to một tiếng.
- Dạ, là… Là tôi, Keiko, tôi đến để giúp Dương tiên sinh kỳ lưng.
Keiko đi đến, cô ta cầm một chiếc khăn tắm, che chắn trước người, khuôn mặt đỏ bừng, bước từng bước cẩn thận.
Dương Gian nói:
- Không cần, nhiệm vụ của cô là phiên dịch. Hiện tại không có việc gì cần đến cô, cô có thể tự mình nghỉ ngơi. Đồng thời lần hành động tiếp theo cũng không có liên quan gì đến cô cả, Nagasawa thích hợp làm phiên dịch hơn so với cô.
Keiko tỏ ra cực kỳ chuyên chú và chấp nhất:
- Mong Dương tiên sinh đừng nên nói như vậy. Tôi đang cố hết sức để hoàn thành công việc, nên hi vọng Dương tiên sinh có thể để cho tôi tiếp tục chiếu cố ngài. Bởi vì đây là giá trị duy nhất của Keiko.
- Là xã trưởng Tam Đảo cho cô mệnh lệnh à?
Dương Gian hỏi:
- Nếu thế thì tôi có thể để cho Tam Đảo hủy bỏ mệnh lệnh. Dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường, không cần thiết bị cuốn vào trong chuyện này đâu. Bởi vì không có điều gì quan trọng hơn việc sống sót.
Hắn cũng không ghét cô gái tên Keiko này, cho nên mới để cho cô ta một con đường lùi.
Keiko lại lắc đầu và nói:
- Không, hiện tại đây chính là lựa chọn của Keiko. Việc này không có liên quan gì đến mệnh lệnh của xã trưởng Tam Đảo hết. Chỉ vì tôi muốn báo đáp lại công ơn đã chiếu cố tôi của Dương tiên sinh.
Dương Gian nhíu mày, hắn bắt đầu có chút không thể hiểu được ý nghĩ của cô gái tên Keiko này.
Hoặc là nói, cô gái này có một vài ý nghĩ kỳ quái, dù sao hắn và người ta cũng không cùng quốc gia, khác biệt về tư tưởng, văn hóa nên có chút không thích ứng cũng là điều bình thường.
Thực ra, việc Dương Gian không hiểu chuyện này cũng là điều rất bình thường.
Trong linh dị xã cực kỳ chú trọng tôn ti, chú trọng trên dưới và quan trọng vinh nhục của cá nhân. Hiện tại Keiko được Tam Đảo phân phó tới chiếu cố Dương Gian, phụ trách phiên dịch. Nếu cứ thế mà bị hắn đuổi về, vậy từ đây trở về sau Keiko rất khó ngẩng đầu ở trong linh dị xã, đồng thời sẽ bị người ta khinh bỉ cả một đời.