- Lần này có thể sống sót đúng là cực kỳ tốt. Tôi biết ở gần đây có một nhà nghỉ không tệ, có thể dùng để nghỉ ngơi một chút. Chỉ là…
Vừa nói, hắn ta vừa quan sát xung quanh.
Cảm giác bất an ở trong lòng hắn ta vẫn chưa nguôi.
Dương Gian nói:
- Xung quanh chỗ này không có bất cứ nguy hiểm nào đâu. Dẫn đường đi, nếu gặp phải nguy hiểm cứ để tôi xử lý.
Nagasawa gật đầu nói:
- Vâng.
Đến lúc này, Dương Gian mới đi đến và vỗ vai cô gái tên Keiko kia.
- Cô còn có thể hành động được nữa không?
Đến lúc này Keiko mới giật mình, mở to hai mắt. Khi cô ta nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh đã trở nên yên tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ:
- Tốt quá, cuối cùng cũng kết thúc.
- Dương tiên sinh, Keiko có thể tự mình đi được, xin đừng vứt bỏ Keiko.
Dương Gian nói:
- Gọi người phụ nữ tên Mỹ Đảo kia đi, chuẩn bị xuất phát.
Không lâu sau, đám người đi vào trong một nhà nghỉ ở gần đó.
Cuộc nghỉ ngơi ngắn ngủi này là vì Dương Gian cần có thời gian để suy nghĩ kế hoạch mới. Đồng thời cũng để cho đám người thư giãn, thả lỏng một chút. Dù sao vừa nãy cả đám cũng đã trải qua một cảnh tượng đáng sợ, có thể nói là cả đời cũng khó có thể quên. Nên tình trạng lúc này của bọn họ không còn thích hợp để hành động tiếp, bao gồm cả Dương Gian.
- Dương tiên sinh, xem ra vận khí của đám người chúng ta không hề tệ. Đây là một nhà nghỉ cực kỳ nổi tiếng, bên trong có suối nước nóng. Tin tưởng nó sẽ không để cho Dương tiên sinh phải thất vọng. Đáng tiếc là dường như chủ cửa hàng đã bị mất tích, nên không có ai đến để tiếp đón chúng ta cả.
Sau khi đi vào trong nhà nghỉ, đám người chuẩn bị nghỉ ngơi, điều chỉnh lại trạng thái.
Nagasawa mỉm cười, giới thiệu tình hình của nhà nghỉ này cho Dương Gian nghe, dường như hắn ta khá quen thuộc đối với chỗ này.
Đến lúc này Dương Gian mới quan sát xung quanh, sau đó nói:
- Trạng thái lúc nãy của người phụ nữ tên Mỹ Đảo kia có chút không thích hợp. Dường như đầu óc của cô ta đã có vấn đề rồi.
- Khả năng đã bị điên.
Nagasawa nói:
- Mỹ Đảo tiểu thư cảm nhận được quá nhiều lệ quỷ, nên tinh thần cùng năng lực chịu đựng đã đạt đến cực hạn. Mặc dù hiện tại có vẻ như đang bình yên vô sự. Nhưng dường như loại tổn thương này không dễ chữa trị. Đúng là một người phụ nữ vừa đáng thương vừa xui xẻo, rõ ràng đã cầm cự đến một bước cuối cùng rồi mà vẫn không thể kiên trì nổi.
Hắn ta cũng nhìn ra sau lưng.
Lúc này, Keiko đang liên tục an ủi Mỹ Đảo, nhưng người phụ nữ tên Mỹ Đảo này lại ôm đầu, vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, đồng tử tan rã, lẩm bẩm không ngừng, không biết đang nói điều gì nữa. Nhưng xem ra trạng thái tinh thần của cô ta cực kỳ kém cỏi, trong thời gian ngăn hẳn không thể nào khôi phục lại lý trí. Nói cách khác cô ta đã không thể nào tham dự vào lần hành động sau.
"Người bình thường vẫn quá yếu đuối.”
Dương Gian hơi lắc đầu không nói thêm gì.
Hắn không hề chỉ trích, chỉ đang thầm cảm khái.
Thực ra từ đầu đến cuối người phụ nữ tên Mỹ Đảo này đều ở trong tình trạng an toàn. Cho dù sau đó hắn tiến lên trước để tiếp xúc với ông lão kia, cô ta cũng không nhận được tập kích. Nhưng cuối cùng cô ta vẫn không thể nào chịu đựng được. Điều này không thể trách ai khác, có trách thì chỉ còn cách tự trách bản thân quá yếu đuối.
Dương Gian nói:
- Đưa cô ta vào trong nhà nghỉ, sắp xếp một chút là được. Sau đó không cần để ý đến nữa.
- Keiko, gọi điện thoại cho xã trưởng Tam Đảo, để Nagasawa nói cho ông ta biết tình hình. Bảo với xã trưởng Tam Đảo, tạm thời hành động của tôi chưa thể thành công. Cần thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch, cần thêm chút thời gian.
Nagasawa nói:
- Dương tiên sinh cứ yên tâm, tôi sẽ nói chuyện thật rõ ràng cùng xã trưởng Tam Đảo.
Dương Gian gật gật đầu, cũng không nhiều lời. Hắn xách theo túi hành lý và dẫn quỷ đồng đi vào bên trong nhà nghỉ.
Hiện tại hắn không có tâm tình để đi để ý đến những chuyện lông gà vỏ tỏi như này. Còn việc sau khi nhận được tin tức hành động bị thất bại, vị xã trưởng Tam Đảo kia có thất vọng hay không, Dương Gian cũng không quan tâm. Hắn sẽ tự có phong cách làm việc riêng của hắn, không cần để ý đến người khác.
Một mình đi vào trong khu nước nóng và tìm một chỗ.
Sau khi ngửi thấy mùi thi thối ở trên người, Dương Gian quyết định tắm qua một chút đã rồi tính sau.
Quỷ đồng không thể đi vào trong suối nước nóng, bởi vì trên người của nó có thi thủy. Một khi nó đi vào đây, suối nước nóng này sẽ ngay lập tức biến thành suối tử thần. Khả năng từ đó về sau không thể nào sử dụng tiếp được. Cho nên hắn để cho quỷ đồng canh gác ở gần đó, đề phòng khả năng đột nhiên xuất hiện chuyện linh dị.
Sự ấm áp của suối nước nóng không thể nào xua tan đi sự âm lãnh ở trên người của Dương Gian.
Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như cũ, màu da giống như người ốm yếu, ở trong nhà lâu ngày. Nhìn thế nào cũng thấy hắn giống như một tên tiểu bạch kiểm.
Măc dù Dương Gian đang ngâm hơn nửa người trong suối nước nóng nhưng trong tay hắn lại cầm một chiếc hộp gỗ màu vàng óng. Đây chính là chiếc hộp hắn lấy được từ trên người của quỷ gõ cửa. Khả năng thứ này đang chứa đựng bí mật về việc khôi phục của lệ quỷ. Chiếc hộp này cũng không nặng như những gì hắn tưởng tượng. Dù có chút trọng lượng, nhưng khi lắc lại không nghe thấy tiếng động, không thể biết được bên trong đang chứa thứ gì.
Mặt khác, chất liệu của chiếc hộp này cũng không phải bằng vàng, mà chỉ là hộp gỗ bình thường, bên ngoài sơn một lớp sơn trộn bột vàng. Mặc dù lớp sơn này rất mỏng, nhưng lại bao bọc chiếc hộp một cách kín kẽ, không để lại bất cứ lỗ hổng nào.
Điều này cũng có nghĩa là, kể từ khi bỏ thứ gì đó vào trong hộp này và cất vào trong túi của quỷ gõ cửa, chiếc hộp chưa từng được mở ra.
Bí mật vẫn còn được giữ hoàn chỉnh.
Rốt cục Dương Gian không thể nào kìm nén nổi sự tò mò ở trong lòng, hắn quyết định mở ra xem nhìn. Dù sao mục đích khi ngàn dặm xa xôi chạy đến đây của hắn cũng là vì thứ này.