- Quỷ, không đơn giản như những gì mấy người tưởng tượng đâu.
Yamazaki nói:
- Cho nên, đại danh đỉnh đỉnh mắt quỷ Dương Gian, chưa từng lùi bước khi đối mặt với lệ quỷ lại phải sinh ra ý nghĩ sợ hãi đối với một trò chơi nho nhỏ này hay sao?
- Nếu Dương tiên sinh đã không có hứng thú. Vậy trò chơi này tôi sẽ tự chơi một mình thôi. Xã trưởng Tam Đảo, nhờ ngài mang món đồ kia ra.
Xã trưởng Tam Đảo trầm ngâm, sau đó cũng không hề từ chối mà gật đầu ra hiệu cho một người bên cạnh.
Người kia lập tức rời đi khỏi căn phòng.
- Dương tiên sinh, suy đoán của ngài đúng là rất có đạo lý. Chỉ là món đồ linh dị này không hề tầm thường một chút nào. Có lẽ Dương tiên sinh sẽ cảm thấy hứng thú với nó cũng nên. Tạm thời cũng để bữa tiệc của chúng ta một tiết mục trợ hứng.
Tam Đảo xã cười nói, thái độ vẫn rất cung kính.
Nhưng thực tế, trong lòng hắn ta cũng có ý định muốn nhìn xem cái chết của Dương Gian như thế nào.
Bởi vì thứ này có liên quan đến thái độ của hắn đối với Dương Gian trong tương lai.
Là hắn ta nên đầu tư thêm, hay vẫn giữ nguyên thái độ giao dịch bình thường như hiện tại, điểm này rất quan trọng.
Dương Gian không nói gì, chỉ ngồi chống cằm ăn đồ ăn, uống nước hoa quả, như ngầm đồng ý với hành vi của bọn họ.
Nếu bọn họ đã muốn chơi, vậy hắn sẽ bồi bọn họ chơi thử.
Một lát sau, gã thuộc hạ vừa rời đi kia nhấc đến một chiếc rương bằng kim loại.
Xã trưởng Tam Đảo đưa tay ra hiệu một cái.
Người này lập tức mở rương và lấy một thứ ra ngoài.
Đó là một chiếc máy chiếu phim cầm tay cực kỳ cũ kỹ. Chiếc máy chiếu phim này đã bị tróc sơn gần hết, sét ghỉ, bẩn thỉu. Nhìn nó giống như một món đồ bị vứt trong kho hàng cả chục năm rồi mới đem ra vậy. Nhưng dựa theo niên đại của chiếc máy này, ít nhất có cũng phải có tuổi đời gần tám chín mươi năm, thậm chí là cả trăm năm.
Nhưng sau khi món đồ này được lấy ra, Dương Gian lập tức nhíu mày, cảm giác được có gì đó không đúng.
Chiếc máy chiếu phim cầm tay này nhìn giống như bình thường nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác quỷ dị nói không nên lời.
Loại cảm giác quỷ dị này không hẳn đến từ máy chiếu phim… mà là một cuộn phim màu đen.
Xã trưởng Tam Đảo nói với giọng điệu hơi kiêng kỵ.
- Dương tiên sinh, món đồ này chúng tôi gọi là máy chiếu phim quỷ dị. Tối thiểu nó cũng có tám chín mươi năm lịch sử. Nó rất đặc biệt, bất kỳ người nào chỉ cần quay chiếc tay cầm này, để chuyển động máy móc, nó sẽ phát ra một đoạn phim. Đoạn phim này rất đáng sợ, bởi vì nó chính là hình ảnh diễn ra trước khi người cầm chiếc tay quay chết.
- Trước kia có một người xã viên sử dụng và phát hiện ra bản thân bị chết bởi vì tai nạn xe cộ. Vì để kiểm chứng tính thật giả, chúng tôi đã nhốt người này vào trong phòng an toàn và ngăn cản toàn bộ xe cộ đến gần. Nhưng kết quả lại cực kỳ đáng sợ, người xã viên kia đã chết trên đường đưa đi đến phòng an toàn.
Dương Gian bình tĩnh nói:
- Cho nên tôi mới bảo, đây giống như một lời nguyền rủa hơn. Không có thứ gì có thể đoán ra được tương lai.
Xã trưởng Tam Đảo lắc đầu nói:
- Không, Dương tiên sinh, chúng tôi đã làm rất nhiều thí nghiệm liên quan đến món đồ này. Cũng có rất nhiều người nhìn thấy bản thân chết già ở trên giường bệnh. Không có nhiều người bị chết ngoài ý muốn, nhưng lại rất phù hợp với quỹ tích vận mệnh của rất nhiều người.
- Từ đó về sau chúng tôi cấm không cho người bình thường sử dụng nữa, chỉ dùng cho ngự quỷ nhân. Bởi vì bất cứ vị ngự quỷ nhân nào, một khi chết sẽ tạo ra nguy hiểm. Chúng tôi có thể dùng thứ này để đề phòng, không để cho mọi chuyển diễn ra quá bất ngờ.
"Chữa ngựa chết thành ngựa sống?”
Dương Gian nhìn xã trưởng Tam Đảo, cũng hiểu được ý nghĩ của người này.
Dù sao ngự quỷ nhân đều là những kẻ mệnh yểu, trước sau gì cũng sẽ có ngày phải chết.
- Vậy trước khi Sakai chết, thứ này có dự đoán ra được kết quả không?
Xã trưởng Tam Đảo lắc đầu nói:
- Trước khi chết, Sakai chưa từng đụng vào thứ này nên không thể kiểm chứng.
- Đúng là một món đồ khá thú vị.
Dương Gian bình tĩnh nói, nghe những người khác nói như vậy, đúng là hắn có chút tò mò muốn biết cái chết của bản thân. Nhưng điều mà hắn thức sự chú ý chính là chiếc máy chiếu phim có thể phát động nguyền rủa này.
Đấy không phải là hình ảnh người chết thực, mà chính là nguyền rủa của lệ quỷ.
Càng dùng sẽ chết càng nhanh, không dùng đến ngược lại sẽ không có việc gì.
Dương Gian nói:
- Yamazaki, vừa rồi cậu bảo cậu muốn chơi thử. Vậy tôi không ngại nhìn xem rốt cục cậu chết như thế nào.
- Đương nhiên là tôi sẽ không quan tâm. Nhưng nếu Dương tiên sinh đã muốn coi, vậy tôi tự nguyện biểu diễn một lần.
Yamazaki cười ha ha, đứng dậy, tỏ ra cực kỳ thong dong, sau đó đi đến bên cạnh chiếc máy chiếu phim cũ kỹ.