Khủng Bố Sống Lại (Bản Dịch Full)

Chương 1372 - Chương 1372: Bữa Tiệc Bắt Đầu 2

Chương 1372: Bữa Tiệc Bắt Đầu 2

---

Lúc này, xã trưởng Tam Đảo khẽ xoay người, cúi đầu chào rồi nói:

- Bữa tiệc ngày hôm nay là tôi tổ chức thay cho Dương Gian, Dương tiên sinh. Thật cao hứng khi Dương tiên sinh có thể nể mặt tại hạ mà tham gia vào bữa tiệc này. Điều này khiến cho tôi cảm thấy cực kì vinh hạnh.

- Đồng thời tôi cũng muốn cảm ơn Dương tiên sinh vì đã thay chúng tôi xử lý một chuyện linh dị vô cùng phiền phức.

Dương Gian khẽ nhìn về phía xã trưởng Tam Đảo một chút, sau đó bình tĩnh nói:

- Đây chỉ là một cuộc giao dịch giữa chúng ta mà thôi. Xã trưởng Tam Đảo không cần phải khách khí như vậy.

- Không, không thể như vậy. Sự xuất sắc của Dương tiên sinh đã nằm ngoài dự đoán của tôi. Cho nên lần này tôi muốn thay mặt cho trừ linh xã và mấy vị thành viên nòng cốt cùng nhau biểu thị lòng biết ơn đến Dương tiên sinh. Đồng thời cũng cho thấy lòng tôn trọng của chúng tôi đối với ngài.

Hắn ta nói xong.

Những người khác đều nhao nhao nhìn về phía Dương Gian. Mặc dù tâm tư mỗi người khác nhau, nhưng bọn họ đều đồng loạt khom người đối với hắn, thể hiện rõ sự tôn trọng đối với cường giả.

- Thành viên nòng cốt của trừ linh xã mấy người chỉ có từng này thôi sao?

Dương Gian nói, lời nói cực kỳ thẳng thắng, không thèm quan tâm xem, liệu lời đó có khiến cho người khác phật lòng hay không.

Xã trưởng Tam Đảo cười khiêm tốn:

- Đã để Dương tiên sinh phải chê cười rồi. Những người có đủ tư cách tham gia bữa tiệc lần này đúng là không nhiều. Không thể bằng thủ hạ của phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa xuất hiện tầng tần lớp lớp như vậy được.

Đương nhiên điều này cũng là sự thật.

Tỷ lệ dân số bày ra ở đó. Ngự quỷ nhân vẫn là từ những người bình thường mà nên, chứ không phải được xuất hiện một cách trống rỗng. Chỗ nào có càng nhiều người thì chỗ đó càng dễ xuất hiện ngự quỷ nhân.

Sau khi bữa tiệc bắt đầu, khung cảnh khá kìm nén.

Rất nhiều người đều đang quan sát Dương Gian. Mặc dù lễ phép thì lễ phép, nhưng từ trong ánh mắt của bọn họ có thể nhìn ra được rất nhiều loại tâm trạng.

Có người kiêng kị, có người tò mò, có một vài người không thèm để ý, đương nhiên cũng sẽ có không ít người mang theo vẻ địch ý và cừu hận. Còn nguyên nhân vì sao bọn họ lại cừu hận như vậy thì Dương Gian cũng không biết. Có lẽ là do sự tồn tại của hắn khiến cho khá nhiều người bị mất mặt. Dù sao một vài thành viên nòng cốt của trừ linh xã khá coi trọng mặt mũi.

Keiko im lặng quỳ gối ngồi bên cạnh, gắp thức ăn cho Dương Gian. Đồng thời vì biết được Dương Gian không uống rượu, nên cô ta mang nước trái cây cho hắn.

Cho nên Dương Gian không thể chán ghét một cô gái ngoan ngoãn mà nghe lời như thế này được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn không muốn mâu thuẫn.

Ngay khi bữa tiệc bắt đầu được khoảng một nửa.

Sau khi người đàn ông tên Yamazaki kia uống xong một chén rượu, sắc mặt của người này tỏ ra cổ quái, rồi bất chợt nói:

- Tôi rất tò mò muốn biết, với dạng người như Dương tiên sinh sẽ dùng cách gì để rời đi khỏi thế giới này? Mặc dù nói ra chuyện này có hơi mạo muội một chút, nhưng con người mà, kiểu gì cũng có ngày phải chết. Riêng là loại người như chúng ta thì ngày đó lại đến nhanh hơn.

- Dương tiên sinh, ngài thấy tôi nói có phải không?

- Chết như thế nào sao? Đây đúng là một việc cực kỳ thú vị đấy.

Có người ở bên cạnh cười rộ lên.

Dương Gian nhíu mày:

- Hả, cậu cảm thấy tôi sẽ chết?

Yamazaki nói:

- Chẳng lẽ ngài sẽ không chết sao?

Dương Gian cũng không e ngại, hơi hí mắt nói:

- Đúng là một đề tài khá nặng nề. Vậy cậu cảm thấy tôi sẽ dùng phương thức gì để chết đây? Sẽ không đến mức bị người khác giết chết đấy chứ.

Yamazaki cúi đầu uống rượu, sau đó cười nói:

- Vậy cũng chưa chắc, bất cứ kiểu chết nào cũng có khả năng xảy ra. Không biết liệu Dương tiên sinh có cảm thấy hứng thú đối với cái chết của mình không? Dương Gian hỏi:

- Lời của cậu là có ý gì?

Ở bên cạnh có người cười nói:

- Dương tiên sinh, ngài không nên hiểu lầm. Yamazaki không có ý gì đâu, chỉ là muốn hỏi xem liệu Dương tiên sinh có muốn biết cách thức tử vong của bản thân không mà thôi. Trừ linh xã chúng tôi có một món đồ linh dị, thứ này có thể cho người ta thấy đượ cảnh tượng tử vong của bản thân. Bất kỳ ai sử dụng nó đều cực kỳ chính xác, chưa từng xuất hiện sai lầm.

- Không chỉ người bình thường, cái chết của ngự quỷ nhân cũng được nó đoán cực kỳ chính xác.

Vẻ mặt Dương Gian hơi động, nhìn chằm chằm vào tên Yamazaki kia.

Trừ linh xã thật sự có được một món đồ linh dị quỷ dị như vậy sao? Có thể để cho người ta thấy được cái chết của bản thân họ.

Nếu mọi việc đúng như lời người này nói, vậy nó đúng là thứ khiến cho người ta phải tò mò. Dù sao đây cũng chính là sự đảm bảo an toàn sinh mạng, có thêm tin tức về cái chết của bản thân.

Chỉ là liệu tên Yamazaki này thực sự có lòng tốt như vậy?

Thực ra ý định của tên này chính là muốn những người khác biết, cho dù có là mắt quỷ Dương Gian đi nữa, cũng sẽ có một ngày phải chết và ngày đó có thể được dự đoán chính xác được. Hắn ta muốn giảm bớt danh tiếng của Dương Gian, để giảm mức độ nguy hiểm của hắn, thậm chí khiến Dương Gian lộ ra sơ hở.

- Thực ra tôi không có quá nhiều hứng thú đối với cái chết của bản thân. Tương lai có quá nhiền biến hóa. Chẳng qua nếu thực sự có một món đồ linh dị như vậy, tôi cũng muốn nhìn xem cái chết của Yamazaki cậu là cái gì?

Dương Gian cười cười, nụ cười rất lạnh, không mang theo chút tình cảm nào.

Yamazaki vừa cười vừa nói:

- Tôi cũng giống như Dương tiên sinh, chưa từng sử dụng món đồ kia, tạm thời không biết được cái chết của mình như thế nào. Nhưng hôm nay, nhân dịp có bữa tiệc này. Nếu Dương tiên sinh cảm thấy hứng thú, vậy tôi cũng sẽ bồi Dương tiên sinh chơi một hồi.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Tuy nhiên ở trong mắt của tôi, thứ gọi là hình ảnh dự đoán kia khả năng cao chính là một loại nguyền rủa của vật phẩm linh dị. Giống như những gì người kia vừa nói, toàn bộ người được nó dự đoán đều chết. Nhưng mấy người có từng nghĩ rằng, liệu cái chết của những người đó có phải là do món đồ kia mang đến không?

Bình Luận (0)
Comment